Khương Tuyết Nhu xấu hổ đỏ mặt: “Lúc trước tôi từng thiết kế cho nhà hát lớn Thanh Đồng, sân bay, thậm chí còn tham gia quản lý dự án, nhưng tuổi còn trẻ, không ai tin tưởng. Tôi cũng không thể nói tôi là cô chủ nhà họ Khương, làm lộ thân phận sẽ bị người khác nói tôi có mưu đồ bất chính, cho nên bây giờ nếu đến công ty lớn thì tôi chỉ được làm trợ lý nhỏ, đến công ty nhỏ mới được làm nhà thiết kế.”
Cô vừa nói vừa nhặt tờ rơi: “Tôi không muốn làm trợ lý cho người ta, đó chính là một mớ hỗn độn, cho dù có ý tưởng thiết kế hay cũng sẽ bị người khác lấy mất sử dụng. Tôi nghĩ đến làm ở công ty nhỏ trước, tự mình lôi kéo ít đơn hàng, làm một năm có thể tiết kiệm được chút tiền, có thể mở công ty của riêng mình. Bây giờ chịu khổ, chỉ là tạm thời thôi.”
“Cô không nghĩ sẽ trở về Khải Phong sao?”
Khương Tuyết Nhu buồn bực lắc đầu: “Con người không thể lúc nào cũng trông cậy vào đồ trong tay người khác, vẫn là tự mình cố gắng làm ra mới là tốt nhất” Hoắc Anh Tuấn vô cùng kinh ngạc, anh từ nhỏ đã nhìn thấy quá nhiều người tranh giành lợi ích đến nỗi anh chết tôi sống, rất ít người có thể nhìn thấy được như cô.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang cúi lưng, lần đầu tiên anh có chút ngưỡng mộ nhìn cô.
“Đừng nhặt nữa.”
“Không được.”
Khương Tuyết Nhu không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Vứt đi nhiều tờ rơi như vậy mà để ông chủ phát hiện thì chết chắc. Công ty vốn dĩ đã không lớn, tôi không thể lười biếng được. Hơn nữa, ném hết ở đây thì công nhân vệ sinh cũng khó quét dọn.”
Cô vừa nói xong, một bàn tay thon dài nhặt tờ rơi đưa đến trước mặt cô.
“Tôi giúp cô.” Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống, khi anh đưa tay ra thì lộ ra đồng hồ trong tay áo, là nhãn hiệu cô chưa từng thấy qua.
Phong cách đơn giản, dây đeo màu nâu kết hợp với mặt sau bằng đá sapphire, nhưng vẫn tôn quý vào thanh nhã hơn những ngôi sao đại diện trên những áp phích.
Cô lại nhìn trộm đôi chân của người đàn ông trước mặt, chiếc quần màu xanh bởi vì ngồi xuống mà để lộ dấu vết căng chặt.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng cô làm rơi khăn tắm của anh tối hôm đó, gương mặt nhanh