"Khương Tuyết Nhu, nếu như cô thật lòng yêu tôi, thì cũng không cần lại đi tìm Lương Duy Phong nữa, đây là cơ | hội cuối cùng tôi cho cô".
Hoắc Anh Tuấn sâu đậm nhìn chăm chú cô, giọng trầm ấm khàn khàn,
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, cô mặc dù hôm nay hận anh, cũng giận anh, nhưng lòng cô vẫn rất thương anh: "Vậy anh...anh thật yêu tôi sao?"
Nếu như yêu, tại sao khi say rượu lại kêu tên người phụ nữ khác.
"Tôi có thể yêu cô, cũng tùy lúc có thể không thương cô
Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc sau khi nói xong, xoay người rời đi.
| Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt lại mất mát ngồi ở trên giường, thì ra anh có thể tùy lúc yêu cô, có thể tùy | lúc thu trở về, là bởi vì không đủ yêu sao.
Trong thư phòng, Hoắc Anh Tuấn bưng ly rượu chát đứng ở sát cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ đất phủ đầy tuyết.
Anh hy vọng Khương Tuyết Nhu không nên để cho anh thất vọng.
Đúng vậy, anh mặc dù yêu cô, nhưng nếu như ỷ vào tình yêu của anh mà tiếp tục cùng Lương Duy Phong dây dưa không rõ, anh chỉ có thể bỏ qua đoạn tình cảm này.Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Mặc dù Lương Duy Phong cứu Khương Tuyết Nhu một mạng, cùng lắm thì ở sự nghiệp anh sẽ cho anh ta nhiều sự trợ cấp, nhưng anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình đi bầu bạn báo đáp.
Hoắc Anh Tuấn phiền não đem rượu chát uống vào một hớp.
|
Ngôn Minh Hạo yên lặng đứng ở sau lưng anh: "Hoắc thiếu gia, tại sao anh không đem chuyện tấm hình nói cho phương tiểu thư"
"Nói cho cô ấy có hữu dụng không, cô ấy sẽ tin sao, Lương Duy Phong bây giờ là hắn ân nhân cứu mạng cô ấy, cô ấy sẽ cho rằng tôi khích bác để cô ấy rời anh ta" Hoắc Anh Tuấn cười nhạt.
Ngôn Minh Hạo im lặng, không khỏi không thừa nhận