Hoắc Anh Tuấn câu môi mỏng đẹp đẽ, cười nhạt, "Nhìn dáng dấp của chú Diệp hôm nay có vẻ không hoan nghênh tôi, vậy tôi chỉ có thể đi..."
Anh vừa quay người, tất cả mọi người đều luống cuống, Diệp Minh Ngọc gắt gao ôm lấy cánh tay anh, lớn tiếng nói: "Bố, bố mau nói chị ta nói xin lỗi đi."
Diệp Gia Thanh nắm chặt quả đấm, nếu như Hoắc Anh Tuấn hôm nay mới vừa vào cửa nhà họ Diệp liền đi ra, thì cả Kinh Đô kia cũng sẽ biết mình đắc tội nhà họ Hoắc, rồi sau này nhà họ Diệp ở Kinh Đô sẽ bị cô lập, "Tuyết Nhu, con...!Nói lời xin lỗi đi"
Ông nói xong cười khổ một tiếng, than thở.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, nắm tay thật chặt, cái bộ mặt anh tuấn này của Hoắc Anh Tuấn khiến cho cô cảm thấy đáng ghét hơn bao giờ hết, trước kia, cô sao cũng không nghĩ ra tại sao mình lại thích người như anh vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, không thể không khuất phục: "Đại thiếu gia, thật xin lỗi, tôi chưa thấy qua cảnh đời, không hiểu lễ nghi trong thành phố này, từ trong thôn quê mới lên, mong anh đừng so đo với tôi."
Hoắc Anh Tuấn cười chế giễu.
Từ quê mới lên?
Cô thật không biết xấu hổ mà mở mắt nói bừa.
"Đại thiếu gia, chúng ta vào đi thôi." Diệp Gia Thanh khéo léo chuyển đề tài, hy vọng anh không muốn dây dưa chuyện này nữa.
Hoắc Anh Tuấn đi vào, Diệp Minh Ngọc từ đầu đến cuối giống như một nhựa cao su vậy dán suốt vào trên người anh, anh vốn là rất muốn hất cô ra, nhưng nhiều lúc thần hồn phách lạc không để ý lại nhìn Khương Tuyết Nhu, nên nhịn được.
Sau khi ngồi vào trên ghế sa lon, Diệp Minh Ngọc lại làm là quá mức dựa vào trên bả vai anh.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy trong lòng liền không thoải mái, nơi đó đã từng là vị trí dành riêng cho cô, nhưng hôm nay nó lại thuộc về một người khác mất rồi.
Người đàn ông này có thật yêu cô sao, nói đổi liền đổi ngay.
"Ai da, Hoắc đại thiếu gia, cậu tới là được rồi, như thế nào mà lại mang nhiều lễ vật đắt giá như vậy chứ."
Vệ Phương Nghi bỗng nhiên kinh ngạc hô lên, cô nhìn sang, mới phát hiện tài xế của nhà họ Hoắc dời rất nhiều lễ vật đi vào, ở thành phố này những thứ này đều là đồ hiếm, hơn nữa cũng tương đối đắt tiền.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa muốn xoa lông mày, khẳng định lại là do bà
nội sắp xếp, thật giống như cái gì chứ, thật là làm như là