Lâm Minh Kiều cười khổ: "Có lẽ anh ta rất vui mừng vì rốt cuộc có thể bỏ được tớ"
"Đừng quyến luyến anh ta nữa, Kinh Đô không phải có rất nhiều anh anh tuấn anh đẹp trai sao, chỉ cần cậu mở miệng là có bao nhiêu người xếp hàng, anh ta không xứng với cậu đâu, đằng sau hình như có người cực kì đẹp trai đang nhìn cậu kìa.
Khương Tuyết Nhu nhìn sau lưng cô, nhón người lên một chút.
Lâm Minh Kiều nhìn sang, đúng dịp thấy một người đàn ông anh tuấn mới vừa xoay người lưu lại một bóng lưng, người đàn ông mặc bộ quần áo quý giá, khoác thêm một cái áo khoác đen, hai cái chân dài có thể so với người mẫu, bên cạnh anh ta còn hai người đi theo, giống như là thuộc hạ vậy.
"Có đẹp trai đến như vậy sao, khoa trương quá đi."
Khương Tuyết Nhu nháy mắt mấy cái: "Là đẹp trai thật, có thể ngang ngửa với Hoắc Anh Tuấn."
"Nếu vậy thì thật rất tuấn tú." Lâm Minh Kiều cười một tiếng, mặc dù cô mới vừa thất tình tâm tình không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức đại soái ca, không phải sao.
Trong một căn phòng trên lầu.
Tổng giám đốc Âu Lam Phương, Lô Đình Thi thận trọng rót rượu cho Tống Dung Đức, suy đoán vẻ mặt của anh ta: "Chủ tịch Tống, người phụ nữ mặc áo lông anh mới vừa nhìn thấy ở cửa kia chính là quản lý cao cấp công ty chúng ta mới mời tới Lâm Minh Kiều"
"À, thì ra cô ấy là người của công ty chúng ta."
Tống Dung Đức khóe miệng thoáng qua nghiền ngẫm một cái: "Vậy mới vừa rồi ngồi đối diện cô ấy chắc là bạn cô ấy"
"Đúng vậy."
Tống Dung Đức lúc nghịch ly rượu trong tay: "Tôi biết một lúc nữa phải đi nơi nào rồi, anh nghĩ biện pháp đem Lâm Minh Kiều cùng với bạn cô ấy kêu đến đây."
Lô Đình Thi khó xử: "Chủ tịch Tông, Lâm Minh Kiều là nhân tài trong nước khó gặp...!"
"Yên tâm, tôi không phải làm khó cô ấy, chẳng qua là bạn cô ấy khi dễ qua anh em tôi" Tổng Dung Đức nhàn nhạt nói: "Cẩn thận một chút, chớ bứt