Diệp Minh Ngọc mặt đầy khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Mẹ, đại thiếu gia tính tình cổ quái, con thật ra không biết anh ấy...!"
"Con phải đi, đại thiếu gia không đồng ý, con đi tìm bà cụ Hoắc, đây là lúc chứng minh địa vị của chúng ta ở nhà họ Diệp" Vệ Phương Nghi nhắc nhở cô.
Diệp Minh Ngọc ánh mắt sáng lên, gật đầu một cái.
Trường ngựa sau núi.
Một con tuấn mã khỏe khoắn chạy thật phóng túng trên bãi cỏ, ngồi trên lưng ngựa là một người đàn ông vung roi da, một quý công tử đẹp trai khoác lên mình bộ đồ kỵ sỹ màu đen ưu nhã sang trọng tựa như công tử Châu Âu vậy, người đàn ông này cả người trên dưới tản ra mị lực hít thở khó khăn.
Rất nhanh, con ngựa ngừng lại, Hoắc Anh Tuấn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cởi ra mấy viên nút cổ cài áo.
Bọn quản lý vội vàng xông tới.
"Đại thiếu gia, bản lĩnh cỡi ngựa của cậu càng ngày càng lợi hại"
" Đại thiếu gia thật là lợi hại a, ngay cả gió mạnh như thế cũng có thể chinh phục."
Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc mắt lạnh quét qua: "Có chuyện gì mau nói."
Một tên quản lý cấp cao nhắm mắt nói: "Đại thiếu gia, cậu rốt cuộc lúc nào mới có thể trở về tập đoàn Hoắc thị, anh rời đi không tới bốn tháng, lợi nhuận của công ty cứ liên tục đi xuống, Nhị thiếu gia không nghe lời khuyên của chúng ta, cậu ấy cứ vui vẻ khăng khăng làm theo ý mình, cầu cậu trở về công ty đi".
"Đại thiếu gia, chúng ta cần cậu." "Công ty không thể không có cậu được."
Hoắc Anh Tuấn nhận lấy nước Ngôn Minh Hạo đứa tới, ngửa mặt, uống.
một hớp lớn, nhàn nhạt lên tiếng: "Được rồi, cút đi, tuần sau tôi sẽ trở về công ty."
"Có chuyện gì?” Hoắc Anh Tuấn lần nữa nhảy lên ngựa,