Khương Tuyết Nhu không biết anh muốn làm cái gì, chỉ có thể nín thở mà trả lời Lương Duy Phong: "Ừ, mới vừa đi tắm, không có nghe".
"Em cả ngày hôm nay cũng còn chưa gọi điện thoại cho tôi, tôi có chút nhớ em" Lương Duy Phong ôn nhu hỏi: "Em có nhớ tôi không?"
Bầu không khí trong phòng tắm đột nhiên xuống tới mức âm độ, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên trợn to mắt, thiếu chút nữa bị đau đến kêu thành tiếng, người đàn ông này lại căn lỗ tai cô.
Cô quay đầu trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú đáng giận của gương mặt tuấn tú một cái, anh lưu manh mỉm cười một tiếng, hai tay đem cô ôm vào trong ngực, không chút kiêng kỵ đem mặt vùi vào trong cổ cô mà hôn.
Cho đến khi Lương Duy Phong ở bên kia tiếp tục hỏi: "Tại sao không nói chuyện, em không có nghĩ đến tôi sao?"
| "Tôi...!Tôi mấy ngày nay cũng quá bận rộn." Khương Tuyết Nhu cố gắng nhẫn nhịn.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
"Mảnh đất kia còn chưa có lấy được sao?"
"Không được." Khương Tuyết Nhu cắn môi, Hoắc Anh Tuấn tên khốn kia lại tiến tới trước mặt hôn lên môi của cô.
Cô né tránh, anh truy đuổi.
Lương Duy Phong đau lòng nói: "Đáng tiếc tôi không có ở đó, cái gì cũng không giúp được em"
Khương Tuyết Nhu bị Hoắc Anh Tuấn chặn miệng nói không ra lời, Lương Duy Phong nói tiếp: "Tôi rất nhanh sẽ tới Kinh Đô, đến lúc đó chúng ta sẽ làm cùng nhau, được không."
"Tuyết Nhu, tại sao em không nói chuyện."
Khương Tuyết Nhu đã bị hôn đến hoàn toàn thở không được, chỉ có thể nhẹ "Ừ" một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong tay Hoắc Anh Tuấn đoạt lại: "Tôi còn có việc, tôi cúp trước."
| Cô nhanh chóng cúp máy, hung hãn dùng sức đẩy Hoắc Anh Tuấn ra, một đôi mắt trong suốt phủ đầy xấu hổ lửa giận: "Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng."
"Được rồi, đừng nói