Khương Tuyết Nhu phản ứng và nhanh chóng bẻ lái, chiếc xe không được phanh lại lao đi càng lúc càng nhanh trên khúc cua xuống dốc.
Phía trước, một chiếc Bentley đột nhiên xuất hiện.
Trên con đường hẹp, cô quyết đoán kịp thời nhanh chóng lách sang bên cạnh vượt qua.
Người lái xe Bentley bị một phen giật mình: “Cậu hai, người đó có bệnh sao, đang đua xe à, trên đường này mà lái xe tới một trăm năm sáu chục cây."
Hoắc Phong Lang ngẩng đầu lên nhìn, thấy chiếc xe màu trắng lao trên đường núi nhanh như gió, cua qua mấy khúc cua dường như cũng không đạp | thẳng xe.
Bình thường anh ta lái xe cũng không dám lái kiểu này.
"Xe có vấn đề, mau đuổi theo."
Tài xế liều mạng đuổi theo, điều khiển bọn họ kinh ngạc là chiếc xe màu trắng này đang lao trên đường núi với vận tốc gần hai trăm, cuối cùng khi nhìn thấy chiếc xe sắp lật, Khương Tuyết Nhu quyết định lái xe vào một con đường đang được tu sửa, “rầm” một tiếng, bên phải thân xa tông vào một cái cây to.
Hoắc Phong Lang nhanh chóng xuống xe chạy tới, mở cửa xe, túi khí an toàn cũng đã được bật ra, bên trong là một người phụ nữ thân hình mảnh
mai được bao gọn trong đó, người đã bị hôn mê, nhưng trên người không có bất kỳ thương tích nào.
"Khương Tuyết Nhu." | Hoắc Phong Lang nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp ấy, không khỏi kinh ngạc, vội vàng cùng tài xế đưa người từ bên trong ra, sau đó đưa đến bệnh viện gần nhất.
Đọc tiếp tại web truyen tamlinh247 nhé
Không lâu sau, Diệp Gia Thanh hốt hoảng chạy tới, Hoắc Phong Lang an ủi nói: "Chú Diệp, chú đừng lo, cô ấy rất thông minh cũng rất dũng cảm, cháu nhìn thấy xe của cô ấy bị mất khống chế rất lâu, nhưng vẫn bình tĩnh lái xe vượt qua nhiều khúc cua, sau đó vì muốn giảm tốc độ nên đã lái xe vào một con đường bùn đang tu sửa, khi tông xe cũng không ai ngồi bên phải, cô ấy bị hôn mê nhưng cũng không nhìn thấy vết thương ngoài da nào, chắc có lẽ là bị chấn động nên ngất đi."
“Thật tốt quá” Diệp Gia Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói với Hoắc Phong Lang: “Cậu hai, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ”.
"Đừng khách sáo, tôi chỉ là làm việc tôi nên làm mà thôi." Khoảng nửa giờ sau, nhân viên