“Mấy ngày con không về, muốn gặp con một lần cũng khó thật đấy” Bà cụ Hoắc nói móc.
“Không phải có Diệp Minh Ngọc ngày nào cũng qua cùng bà sao” Hoắc Anh Tuấn nói đùa ngồi bên cạnh bà cụ, trên người anh mặc một chiếc áo ghi lê và áo trong màu xanh sẫm, ánh mắt sâu thẳm quyến.
rũ như có thể nhìn thấu hết mọi thứ.
| "Con biết là tốt, con bé đó không phải đặc biệt đến thăm bà già như ta, còn không phải muốn đến gặp con sao" Bà cụ Hoắc không vui, nói: “Con bé đó đúng thật là đáng thương, đang có một gia đình yên.
ấm, tự nhiên lại xuất hiện một người con hoang quậy đến Diệp Gia Thanh ngày nào cũng muốn ly hôn, ta nói ông ta hồ đồ rồi, người vợ kết tóc với mình sao có thể nói không cần là không cần".
Hoắc Anh Tuấn sờ sờ cằm, nói: "Xem ra Diệp Minh Ngọc cũng có chút thủ đoạn, dụ bà nội đứng về phía cô ta."
"Cái này còn cần phải dụ sao, mấy chuyện đê hèn của giới nhà giàu bộ bà chứng kiến chưa đủ nhiều sao" Bà Hoắc xúc động nói: “Giống như bố mẹ con ly hôn vậy, từ đầu đến cuối bà đều phản đối".
Hoắc Anh Tuấn lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm thuốc, chỉ là ngắm nghía, ánh mắt lạnh lùng.
Bà cụ Hoắc thở dài: “Hôm nay Minh Ngọc nói với bà, tuần sau là sinh nhật của Ông cụ Diệp, định mời bạn bè đi ăn một bữa, nó rất muốn con đi cùng, lúc này mà con muốn kết thúc quan hệ với nó, mẹ của nó có thể sẽ bị ly hôn thật đấy."
Hoắc Anh Tuấn làm như không nghe thấy, lấy bao diêm ra, nghịch điếu thuốc và châm lửa.
“Rốt cuộc con nghĩ như thế nào, có đi hay không?” Bà cụ Hoắc bực bội quát: “Con không thích Diệp Minh Ngọc thì đi xem mắt ngay cho bà, dù sao trong năm nay con cũng phải kết hôn."
"Đi, bà đã nói rõ ràng thế rồi, con phải đi thôi." Hoắc Anh Tuấn đứng lên, nở nụ cười nhạt: “Đã muộn rồi, bà nội đi ngủ trước đi." “Vậy mới được chứ.” Bà cụ Hoắc hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Không lâu sau, sinh nhật của Ông cụ Diệp cũng đã đến gần.
Ông ta năm nay cũng đã sáu mươi tám tuổi, cũng không quá khoa trương, chỉ là mời một đầu bếp nổi tiếng từ nước ngoài