Diệp Gia Thanh vội vàng nói: "Cậu ấy là chồng chưa cưới của Tuyết Nhu, là tập đoàn Kim Tuệ."
“Chưa từng nghe qua” Hoắc Anh Tuấn thu ánh mắt lại, xoay nhẹ tách trà trước mặt: “Chẳng lẽ vị trí chủ vị nhà họ Diệp mà loại chó mèo gì cũng có thể tùy tiện ngồi được sao?”
| Lời vừa nói ra, khuôn mặt tuấn tú văn nhà của Lương Duy Phong liền biến sắc, ánh mắt trong veo càng toát lên vẻ lạnh lùng xấu xa.
Khương Tuyết Nhu dường như bị người ta tát một cái vào mặt, vô cùng thê thảm.
Diệp Minh Ngọc không khỏi bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, cậu cả họ Hoắc là thân phận gì chứ, ai cũng có thể được ngồi cùng anh ấy được sao"
Bà Diệp cảm thấy rất khó xử, dù sao thì người gọi họ tới cũng là bà ấy.
| "Anh ngồi bàn khác vậy" Lương Duy Phong Vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Khương Tuyết | Nhu rồi quay sang bàn khác.
“Chờ đã, em đi cùng anh, dù sao...!em cũng không xứng ngồi cùng bàn với cậu Hoắc” Khương Tuyết Nhu đi theo Lương Duy Phong, cuối cùng hai người ngồi ở cái bàn phía trên | bên cạnh.
Ở chủ vị, Hoắc Anh Tuấn nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú không một cảm xúc, đôi mày anh tuấn cũng bao phủ một màn sương lạnh toát.
Mọi người có thể thấy được sự bất mãn không vui của cậu cả nhà anh Tuấn, bà cụ Diệp thầm mắng Khương Tuyết Nhu, mỉm cười nói: “Cậu cả họ Hoắc, thật sự rất xin lỗi, Tuyết Nhu đúng là không hiểu chuyện, cậu đừng tính toán với nó, nó là đứa con riêng được tìm về từ một nơi nghèo, không được dạy dỗ lễ phép”
"Bố.." Sắc mặt Diệp Gia Thanh vô cùng khó chịu.
“Câm miệng” Ông cụ Diệp hung hăng