Hoắc Anh Tuấn sững sờ, quay mặt lại nhìn cô, thật là lại lần nữa bị tức chết mà: “Khương Tuyết Nhu, em nghe không hiểu tiếng người à?”
"Tôi nghe hiểu rồi, ý anh là không thể chia tay với Diệp Minh Ngọc chứ gì?” Khương Tuyết Nhu cười khổ, nếu là như vậy cô càng không thể cùng anh dây dưa nữa.
Hoắc Anh Tuấn:”...”
Người phụ nữ này bình thường đầu óc rất thông minh sao bây giờ lại như bị chó ăn mất.
rồi vậy.
Anh không thèm để ý đến cô, trực tiếp nổ máy đạp ga phóng vèo đi.
"Anh làm gì vậy? Cho tôi xuống xe." Khương Tuyết Nhu có kêu thế nào cũng vô dụng.
Xe chạy thẳng một mạch đến Ốc đảo quốc tế, anh kéo cô lên lầu, thẳng thừng ném cô lên ghế salon, tức giận ngút trời: “Khương Tuyết Nhu, tôi phải nói rõ ràng hơn nữa sao? Tôi
muốn em chia tay với Lương Duy Phong ngay lập tức.
Tôi cho phép em mang thai con của tôi.
Nếu như có thai, tôi cùng Diệp Minh Ngọc sẽ chia tay ngay lập tức"
Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, cả người đều như bị sét đánh, cứ ngồi đơ như vậy cả nửa ngày cũng không nhúc nhích.
| Hoắc Anh Tuấn cởi âu phục ra ném xuống sàn, đặt tay lên sau lưng ghế salon và giam trọn thân thể cô trong lồng ngực: “Khương Tuyết Nhu, cô gái độc địa này, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi và cũng là cơ hội duy nhất của em đấy” | Khương Tuyết Nhu đầu óc khiếp sợ cứ ong ong cả lên.
Cô không nghĩ ra được.
Không phải anh rất ghét cô sao? Trước kia luôn chê cô bẩn còn gì?
Hiện