Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, kỳ thực trước đây cô cũng không có thiện cảm nhiều với anh ta nhưng thực tế hoàn cảnh giữa cô và anh ta có chút giống nhau: “Cậu hai cần gì phải lưu tâm? Từ khi chúng ta sinh ra đến bây giờ không phải tự chúng ta có thể lựa chọn.
Hơn nữa, cậu hai so với tôi còn hạnh phúc hơn, bố mẹ anh cũng đã kết hôn rồi”.
“Đúng vậy, nhưng người khác sẽ luôn so sánh tối với anh trai, tôi luôn sống dưới cái bóng của anh ấy” Hoắc Phong Lang bất lực nhún vai: “Đi thôi, tôi dẫn cô vào gặp cục trưởng”.
"...!Cảm ơn cậu hai".
Khương Tuyết Nhu do dự đi theo, phía sau cô còn có hàng chục ngàn công nhân đang chờ, cô không thể từ bỏ cơ hội này được.
Sau ba ngày,
Hoắc Anh Tuấn trở về Kinh đô sau hội nghị quốc tế, ngay khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Ngôn Minh Hạo đã báo cáo với anh về tình hình công ty.
Anh lắng nghe suốt chặng đường, mãi đến khi lên xe ô tô, Ngôn Minh Hạo mới nói: "Tất cả các giấy tờ liên quan đến mảnh đất kia của Hồng Nhân đều đã có được."
Hoắc Anh Tuấn tháo lỏng cà vạt ra: "Ở đất của tôi ai lại dám giúp cô ta?" “Cậu hai”
Không khí trầm lại.
Ngôn Minh Hạo chú ý tới đôi môi mỏng tinh xảo của anh nhếch lên, rất lạnh lùng: "Hoắc Phong Lang, anh ta muốn giở trò gì"
“Cậu hai có phải đã nhận ra gì đó không?” Ngôn Minh Hạo nghi ngờ nói.
"Tôi thấy gần đây anh ta rảnh rỗi quá rồi.
Dự án công ty ở Pháp vẫn chưa có tiến triển.
Phái anh ta qua đó xử lý đi" Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng ra lệnh.
Ngôn Minh Hạo tỏ ra lúng túng: "Nhưng những người bài xích Nguyệt Hàn ở Pháp rất nghiêm trọng, gần đây cũng không an toàn, phu nhân bên kia có thể sẽ tức giận"
“Chuyện bà ta tức giận còn thiếu à?” Hoắc Anh Tuấn không quan tâm, cười khẽ: “Khương Tuyết Nhu nghĩ Hồng Nhân bình an vô sự là có thể vô tư không lo sao? Đáng tiếc, cô ấy có quá nhiều điểm yếu”.
Ngôn Minh Hạo cau mày, cảm thấy Hoắc Anh Tuấn sắp phát điên rồi, tập đoàn Hoắc thị khó khăn lắm mới bình ổn