Anh nói xong liền lấy áo khoác, chuẩn bị rời đi.
“Tôi thấy cậu là muốn cho Hoắc Phong Lang chết ở bên kia.
Nếu vậy thì không ai tranh được tập đoàn với cậu rồi” Hoắc Nhã Lam đanh giọng nói.
Đôi chân dài hơi dừng lại một chút, Hoắc Anh Tuấn trầm trầm mở miệng: “Tùy bà nghĩ thế nào cũng được”
"Hoắc Anh Tuấn, tôi hối hận nhất chính là việc khi đó đã sinh ra cậu! Tôi phải bỏ cậu ngay khi có thai mới đúng”.
Thanh âm của Hoắc Nhã Lam truyền từ phía sau tới.
Hoắc Anh Tuấn đi thẳng vào trong thang máy.
Ngôn Minh Hạo dè dặt quan sát sắc mặt của anh.
Đường nét gợn sóng trên khuôn mặt không chút sợ hãi, không cảm giác gì, nhưng anh ta biết, Hoắc Anh Tuấn lúc bấy giờ đang là bình yên trước cơn bão táp mưa sa.
Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
| Lần nào cũng như vậy, mỗi khi chạm mặt Hoắc Nhã Lam nhất định sẽ có chuyện ồn ào.
Hai mẹ con giống như là kẻ thù trời sinh.
Ngôn Minh Hạo thở dài trong lòng, phu nhân quả thực quá thiên vị.
Tài xế lái xe tới, Hoắc Anh Tuấn mở cửa bên ghế tài xế ra, tự mình lái xe rời đi.
Thành phố lớn như vậy mà giống như không có chỗ nào có thể đi được.
Anh lái xe đi đến Tân Tọa Độ Uyển.
Đẩy cửa bước vào, ngôi nhà rộng rãi sang trọng, yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có.
Anh lập tức gọi điện cho Khương Tuyết Nhu, sau khi vang lên mấy tiếng thì đối phương từ chối không nhận điện thoại.
Hai lần liên tiếp sau đó đều là như vậy.
"Được lắm" Hoắc Anh Tuấn nhìn điện thoại di động đáy mắt hiện ra tia máu.
Khách sạn.
Khương Tuyết Nhu sau khi cúp điện thoại, đột nhiên rùng mình một cái.
Với cái tính cách bỉ ổi của Hoắc Anh Tuấn không phải lại gây ra chuyện gì rồi chứ?
Nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được bất cứ tin tức gì của anh, cô gọi số đường dây nội bộ, nói họ đưa | bữa tối đến.
Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Bảy giờ tối, lúc cô chuẩn bị ăn cơm, cửa phòng đột nhiên “cạch” một tiếng, sau đó liền ngay lập tức bị người ta dùng một cước đá văng.
Hoắc Anh Tuấn sau đó sải bước đi vào, "rầm” một tiếng đóng cửa lại.
"Anh...!Anh vào bằng cách nào?” Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn.
“Khách sạn này là sản nghiệp do công ty tôi đầu tư” Hoắc Anh Tuấn tiện tay ném thẻ mở cửa phòng sang một | bên, từng bước một