Một tuần sau.
Lâm Minh Kiều đi cùng Khương Tuyết Nhu đến một bệnh viện tư nhân để tháo chỉ các vết khâu.
Quý Tử Uyên đích thân đến bãi đậu xe đón hai người, đây là lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu nhìn thấy anh ta, không thể không nói rằng Hoắc Anh Tuấn cùng nhóm bạn này quả thực là xuất chúng hơn người.
Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng, đeo kính cận, dáng người cao lớn, khuôn mặt điển trai, ôn hoà ấm áp, trên môi nở nụ cười như gió xuân, nhìn từ ngoài có vẻ là một người rất dễ gần nhưng môi lại mỏng nên dường như tính cách lạnh bạc.
| Lâm Minh Kiều thở dài cảm thán: “Bây giờ giá trị nhan sắc của bác sĩ cũng cao như vậy sao? Nếu chụp ảnh chân dung khẳng định đẹp trai như nam người mẫu trong phim"
"Lâm tiểu thư nói đùa rồi."
Quý Tử Uyên cười: "Đi thôi, tôi đã sắp xếp xong bác sĩ, để tôi đưa cô qua đó".
“Thật làm phiền anh nhiều quá, thật ra tôi có thể tự đi” Khương Tuyết Nhu xấu hổ, rốt cuộc cô vì chuyện đó mà nhập viện, là là đến khoa phụ sản.
Quý Tử Uyên lắc đầu cười: "Như vậy không được, Hoắc Anh Tuấn đã gọi điện riêng cho tôi rồi".
Khương Tuyết Nhu không khỏi nghĩ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, lúc Hoắc Anh Tuấn nhắc cô đi khâu lại, thật ra anh đã nhớ ra.
Khi ba người chuẩn bị đi thang máy lên, giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau | lưng họ.
"Quý thiếu."
Cả ba người quay đầu lại, Khương Tuyết Nhu hơi nhướng mày, hóa ra là Diệp Minh Ngọc, bên cạnh cô ta là một người phụ nữ dung mạo đoan trang, lớp trang điểm hết sức tinh tế, có vẻ như là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.
Cả người toát lên khí chất mạnh mẽ, nhất định là địa vị cao từ lâu, khiến Diệp Minh Ngọc tựa như còn thua kém.
"Dì Hoắc, đã lâu không gặp" Quý Tử Uyên cung kính chủ động lên tiếng chào hỏi: "Dì đã quay về