Trong văn phòng làm việc, Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian, đã sáu giờ rồi.
Cô nên chuẩn bị ra về.
Lúc này, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn Zalo: “Buổi tối anh không về, em nhớ đi ngủ sớm”
Xem ra không cần vội vàng trở về.
Cô lại cầm cuốn sổ kế hoạch lên, nhưng không đọc vào đầu được một chữ nào.
Đêm nay anh ấy sẽ đi hẹn hò với Diệp Minh Ngọc hoặc trở về nhà học Hoắc để bàn chuyện đám cưới.
Anh ấy sắp kết hôn rồi, nếu sau khi kết hôn mà tiếp tục dây dưa với cô như thế này, Khương Tuyết Nhu thực sự sẽ coi thường bản thân có cả đời.
Cô phải nhanh chóng dứt khoát thoát khỏi anh.
Viên trang Hoắc gia.
Khi Hoắc Anh Tuấn bước xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Diệp Minh Ngọc đang nắm tay bà ngoại Hoắc đi dạo trong vườn.
Anh cau mày, trong tiềm thức muốn quay người rời đi, nhưng bà ngoại Hoắc đã tìm thấy anh rồi: "Hoắc Anh Tuấn, đến rất đúng lúc.
Minh Ngọc và bà đang định đi đến vườn cây ăn quả để hái một ít dâu tây.
Cháu đi cùng đi."
"Bà ngoại, cháu mệt rồi, muốn trở về phòng."
“Bảo cháu đi cùng bà cháu liền nói mệt, vậy bà không cần cháu đi xem nữa?” Sắc mặt của bà ngoại Hoắc đột nhiên khó coi.
Hoắc Anh Tuấn không còn cách nào khác là đi theo họ đến vườn cây ăn quả.
Bà ngoại Hoắc cố ý đi sau vài bước, để hai người họ đi trước, Diệp Minh Ngọc và Hoắc Anh Tuấn nói chuyện phiếm dọc đường, nhưng thường cô ta nói mười câu thì anh mới trả lời một câu.
Nhớ ủng hộ t a m l inh 2 4 7 nhé!
Sau khi đến vườn dâu, Diệp Minh Ngọc nếm thử một quả đôi mắt liền sáng ngời, "Cậu cả, dâu thật ngọt"
"Cô chưa từng ăn dâu tây sao? Còn phóng đại như vậy?" Hoắc Anh Tuấn không khỏi nhếch mép.
"Cháu đang nói cái gì vậy?” Bà ngoại Hoắc dùng nạng đánh anh một cách tức giận.
"Bà ngoại, đừng đánh anh ấy." Diệp Minh Ngọc vội vàng ngăn cản bà ngoại Hoắc rồi đỏ mặt ngẩng đầu nói với Hoắc Anh Tuấn: "Thiếu gia, làm anh chê cười rồi.
Dâu tây từng quả từng quả đều rất đáng yêu.
Con gái