Sáng hôm sau.
Khi thức dậy, cô theo thói quen lấy điện thoại di động của mình để đọc các chủ đề nóng.
Chủ đề được tìm kiếm phổ biến nhất hôm nay là Tổng giám đốc Hoắc cùng bạn gái nhỏ đi hái dâu tây”
Trong bức ảnh, Diệp Minh Ngọc ngước lên và nhìn Hoắc Anh Tuấn với một nụ cười rạng rỡ, trông rất ngọt ngào, cô đang cầm hai quả dâu tây giống như hai bông sen mọc chung gốc trên tay, trong khi đó khuôn mặt điển trai của Hoắc Anh Tuấn ở bên cạnh nhìn cô.
Ống kính máy quay rơi vào khuôn mặt của cả hai người, gần như phác hoạ một cái nhìn đắm đuối về nhau.
Cô chợt nhớ tối hôm qua anh đã nói: “Có phải quả dâu tây này rất giống hai chúng ta hay không?”
Thật nực cười.
Anh ta tại sao không cảm thấy xấu hổ khi đưa quả dâu tây mà Diệp Minh Ngọc hái được cho người phụ nữ khác và nói ra những lời như thế.
Cũng đúng, có gì đáng xấu hổ, anh ta có thể ở bên bạn gái mình hái dâu tây cho một người phụ nữ khác, và mức độ mặt dày của anh ta thật khiến người khác kinh ngạc.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Hoắc Anh Tuấn đang ôm cô trong tay ngủ, nghiêng người nhìn vào màn hình của cô.
Những tấm ảnh kia khiến lòng anh chợt giật thót, liền nhanh chóng nói: "Đừng hiểu nhầm, hôm qua là bà ngoại bắt anh phải đi cùng cô ta."
"Ừm, không sao đâu".
Khương Tuyết Nhu nói một cách bình tĩnh và ngoan ngoãn.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn đanh lại, phức tạp nhìn cô: "Ý của em là gì?".
Truyện Sắc
Khương Tuyết Nhu không hiểu tại sao anh lại đột nhiên khó chịu, nhưng cô vẫn nói thật: "Cô ấy là bạn gái của anh.
Hai người cùng nhau đi hái dâu tây.
Đó là chuyện bình thường.
Tôi sẽ không ghen.
Tôi tự biết mình là ai".
Một danh phận trong trò tiêu khiển của anh ta, một danh phận mãi mãi chìm trong bóng tối.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn trầm mặc nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi anh đột nhiên nở nụ cười.
sự hiểu biết đó của cô khiến anh ớn lạnh.
Cô ấy có thể thờ ơ như vậy bởi vì cô ấy không quan tâm đến bản thân anh chút nào.
Thật có lỗi với bản thân khi anh còn như một kẻ ngốc lo lắng sợ cô ấy hiểu lầm, liền vội vội vàng vàng giải thích.
"Được rồi, Khương Tuyết Nhu, em thật rộng lượng” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chắn đứng dậy rồi đi vào phòng thay quần áo.
Quay lại truyện t amlin h nha!
Hai phút sau, anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Âm thanh đó giống như sợ người khác không biết mình đang tức giận.
Khương Tuyết Nhu không thể giải thích được, anh còn mong cô khóc lóc làm ầm