“Anh là ai?” Lưu Trạch Minh hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn khi thấy thân hình to mập của anh ta, lướt mắt nhìn qua tình huống trên giường thấy hai bên má Khương Tuyết Nhu đang sưng lên đỏ bừng, quần áo trên người lỏng lẻo, quần áo chỗ kín bị xe rách.
Một cơn tức giận xông lên não, Hoắc Anh Tuấn hung hăng đấm anh ta một cú thật mạnh. “Tao phải tống mày vào tù.
Sức lực anh vốn lớn lại đánh rất hung ác, rất nhanh liền đánh Lưu Trạch Minh nằm chết dí dưới đất.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng bước tới tháo máy quay phim ra đập lên đầu Lưu Trạch Minh, sau đó nhanh chóng cởi áo vest bao bọc cho người phụ nữ trên giường. “Khương Tuyết Nhu, cô thế nào rồi?” Anh không dám chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi. “Đừng… Đừng chạm vào tôi.”
Đầu óc Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang mơ màng, cô phát hiện có người đang chạm vào mình, theo bản năng cô liền run rẩy mỗi chống cự, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.
Từ trước đến giờ, cô vốn dĩ là kiêu ngạo, xinh đẹp, nghịch ngợm. Mặc dù có lúc làm anh phải hận đến nghiến răng, nhưng thấy cô trở nên như vậy, trong lòng Hoắc Anh Tuấn xuất hiện một cảm giác khó chịu vì sự ngu ngốc của cô, nhưng nhìn thấy cô lại đau lòng, thương tiếc. “Đừng sợ, là tôi, không có ai tổn thương cô.” Anh nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút. Cập nhật chương mới nhất tại N hayho.com
Khương Tuyết Nhu ngửi thấy một mùi hương nam tính dịu dàng, rất quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Đôi đồng tử giãn ra của cô từ từ tìm lại được tiêu điểm, thấy rõ người trước mặt là ai: “Anh Tuấn… Anh Tuấn, có phải là tôi đang nằm mơ không?”
Trong mơ thật sự có người tới cứu cô. “Không phải mơ, cô không bị sao cả.”
Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhang lau đi nước mắt bên khỏe mắt của cô, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng động.
Anh quay đầu, liền thấy Lưu Trạch Minh đang chật vật cố hết sức bò dậy muốn len lén chạy trốn. “Cô ở đây chờ tôi.”
Anh nhẹ nhàng đặt Khương Tuyết Nhu xuống, con mắt u ám: “Vừa rồi mày đã làm gì với cô ấy?” “Anh là ai?” Lưu Trạch Minh hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn khi thấy thân hình to mập của anh ta, lướt mắt nhìn qua tình huống trên giường thấy hai bên má Khương Tuyết Nhu đang sưng lên đỏ bừng, quần áo trên người lỏng lẻo, quần áo chỗ kín bị xe rách.
Một cơn tức giận xông lên não, Hoắc Anh Tuấn hung hăng đấm anh ta một cú thật mạnh. “Tao phải tống mày vào tù.
Sức lực anh vốn lớn lại đánh rất hung ác, rất nhanh liền đánh Lưu Trạch Minh nằm chết dí dưới đất.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng bước tới tháo máy quay phim ra đập lên đầu Lưu Trạch Minh, sau đó nhanh chóng cởi áo vest bao bọc cho người phụ nữ trên giường. “Khương Tuyết Nhu, cô thế nào rồi?” Anh không dám chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi. “Đừng… Đừng chạm vào tôi.”
Đầu óc Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang mơ màng, cô phát hiện có người đang chạm vào mình, theo bản năng cô liền run rẩy mỗi chống cự, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.
Từ trước đến giờ, cô vốn dĩ là kiêu ngạo, xinh đẹp, nghịch ngợm. Mặc dù có lúc làm anh phải hận đến nghiến răng, nhưng thấy cô trở nên như vậy, trong lòng Hoắc Anh Tuấn xuất hiện một cảm giác khó chịu vì sự ngu ngốc của cô, nhưng nhìn thấy cô lại đau lòng, thương