Anh nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu liền lúc dán mấy cái bằng gạc không khỏi đau lòng: “Hoắc Anh Tuấn chăm sóc em như thế này sao, để em bị người khác làm hại thành dạng này, anh ta đang làm cái gì, em đi theo anh...”
"Tổng giám đốc Lương, anh quên lời cảnh cáo trước đây rồi sao?” Ngôn Minh Hạo ngăn Lương Duy Phong lại.
“Đó là do tôi tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Trên mặt Lương Duy Phong tràn ngập lửa giận: “Nếu như đã không thể bảo vệ cô ấy, vậy muốn dành lấy cô ấy đi để làm gì, chẳng lẽ chính là để chứng minh bản lĩnh của tổng giám đốc Hoắc hay sao.”
Khương Tuyết Nhu ngây người, chẳng phải là như vậy sao?
Đến bây giờ, cô cũng không cho rằng trong lòng Hoắc Anh Tuấn có cố, yêu một người không phải cứ luôn chà đạp cô ấy không ngừng làm tổn thương cô ấy.
“Đây là chuyện giữa phương tiểu thư và Cậu cả, anh chỉ là một người ngoài cuộc” Ngôn Minh Hạo nhíu mày nhắc nhở: “Tránh ra, bằng không anh đừng trách tôi không khách khí”
“Duy Phong, anh đi đi” Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói: “Anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em.
Lương Duy Phong khẽ giật mình, anh đã từng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để cứu cô thoát khỏi Hoắc Anh Tuấn.
“Được.” Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt đau đớn ẩn nhẫn: “Em hãy bảo vệ mình thật tốt”
“Em biết rồi.” Khương Tuyết Nhu gật đầu, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Bởi vì ở Kinh Đô này, chỉ có Lương Duy Phong từ đầu đến cuối đều thực tình quan tâm đến cô.
Cô rất hối hận, trước đó tại sao cô luôn kháng cự anh.
Ai đối với cô là thật lòng, đến bây giờ cô mới nhìn rõ.
“Khương tiểu thư, đi thôi” Ngôn Minh Hạo ngăn không cho ánh mắt hai người chạm nhau.
Khương Tuyết Nhu đi lên phía trước, Lương Duy Phong một mực nhìn từ phía sau cho đến khi cô rời đi, anh ta đau khổ gọi một cuộc điện thoại bí ẩn: “Các người rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đối phó Hoắc Anh Tuấn, bây giờ tôi chỉ muốn cho anh ta chết di!"
“Gấp cái gì, anh bây giờ mới đang phát triển, Hoắc Anh Tuấn lại đủ lông đủ cánh rồi, không phải có thể dễ dàng đối phó” Nói đến đây đầu dây bên kia cười trầm, nói: “Nhưng tất cả đã được sắp xếp xong rồi, anh chỉ cần làm theo những gì tôi đã nói là được rồi”
*
Trong bệnh viện.
"Bop."
Ông cụ Hoắc cho Hoắc Anh Tuấn một bạt tại: "Súc sinh, nhiều năm