Khương Tuyết Nhu buồn bã cười một tiếng:
"Hóa ra trong lòng bố, con là người như vậy.
Bố, bố đã yêu con thật chưa? Đã từng hiểu con chưa? Con có thể nói thật với bố.
Hoắc Anh Tuấn và con quen nhau đã lâu.
Con đã ở cùng anh ta một thời gian.
Vài ngày trước, công ty của con và Lương Duy Phong đã bị anh ấy đàn áp.
Anh ấy đã làm tất cả.
Bố nghĩ rằng con muốn sống một cuộc sống không có lòng tự trọng hay sao? Con muốn bị chỉ tay vào mũi và bị gọi là tiện nhân hay sao?"
Cô vừa nói rồi không kìm được nước mắt mà khóc ầm lên.
Diệp Gia Thanh ngẩn ngơ: "Cái gì, tại sao con không sớm nói với bố?"
"Nói chuyện với bố có ích gì không?" Khương Tuyết Nhu bộ mặt chế giễu: "Ở nhà mình bố còn không che chở được cho con huống chi là trước mặt Hoắc Anh Tuấn"
Diệp Gia Thanh khuôn mặt khổ sở, cả người giống như bất thình lình già thêm mấy tuổi.
"Là bố vô dụng, bố đưa con lên thành phố nhưng lại luôn để con bị người khác chèn ép bắt nạt.
Bố sẽ đi tìm Hoắc Anh Tuấn, hắn ăn hiếp người quá đáng".
"Bác không cần đi tìm, cháu đã tới".
Cánh cửa hộp bị đẩy ra đột ngột, bóng dáng cao dài của Hoắc Anh Tuấn bước vào, khuôn mặt tuấn tú khuynh đảo chúng sinh thản nhiên như một vị khách đến muộn.
"Hoắc Anh Tuấn, sao anh lại ở đây" Khương Tuyết Nhu tức giận đứng dậy: "Anh theo dõi em?" "Anh không theo dõi em.
Anh chẳng qua là đến gặp bố và em mà thôi!"
Hoắc Anh Tuấn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bộ dạng có phần vô sỉ khiến Diệp Gia Thanh tức giận, "Ai là bố cậu, cậu vừa hẹn hò với Minh Ngọc, một bên lại bức bách cưỡng ép Tuyết Nhu, tôi tuyệt