Sau khi đến bệnh viện, Quý Tử Uyên sắp xếp bác sĩ cao cấp nhất bệnh viện làm cặn kẽ kiểm tra sức khỏe cho cô.
Trong phòng bệnh, kết quả rất mau đã có.
Quý Tử Uyên liếc nhìn người phụ nữ tiều tụy đang nằm ở trên giường truyền nước muối, thương hại thở dài: "Các hạng chỉ tiêu đều không đạt tiêu chuẩn, đường huyết trong máu rất thấp, thiếu máu, thiếu nước, dinh dưỡng không đầy đủ, còn có tổn thương hệ tiêu hóa trầm trọng".
Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, thân thể là của chính cô, mấy ngày nay thường xuyên nôn mửa, đau dạ dày thiếu chút nữa đã hôn mê, cô đều biết.
Hoắc Anh Tuấn siết chặt quả đấm, trước kia anh cũng biết thân thể cô không tốt lắm, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
| “Tuyết Nhu, cô nghỉ ngơi trước đi." Quý Tử Uyên đột nhiên đối với Hoắc Anh Tuấn nói: "Cậu cùng tôi đi lấy thuốc...!"
"Bác sĩ Quý, có chuyện gì về mặt của tôi anh cứ nói đi, tỷ như mặt tôi...!" Khương Tuyết Nhu hướng anh cười một tiếng: "Không cần cố ý tránh tôi"
Quý Tử Uyên đồng tình nhìn cô một cái: "Được rồi, tôi sẽ nói thực, mặt cô bị thối rữa thật rất nghiêm trọng, hơn nữa diện tích thật lớn, tôi đã hỏi qua ý kiến mấy vị bác sĩ thẩm mỹ cao cấp, các cô ấy sẽ tận lực giúp cô làm tu bổ, nhưng...!Khôi phục không được như trước."
"Bác sĩ Quý, có thể nói cặn kẽ thêm được không" Khương Tuyết Nhu nhìn anh ta.
Hoắc Anh Tuấn thấy cô càng bình tĩnh, trong lòng anh lại càng thống khổ: "Không cần hỏi, kỹ thuật ở nơi này không được, nước Nguyệt Hàn không trị hết, thì chúng ta đi nước ngoài, kỹ thuật thẩm mỹ của nước Hoa không hề đứng đầu".
"Tôi thật không muốn gương mặt của mình sẽ bị đổi thành một gương mặt xa lạ" Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh.
Quý Tử Uyên đỡ đỡ mắt kiếng: "Sẽ có ba, ba chỗ lồi lõm"
"Tôi biết." Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, tựa lưng vào gối: "Cám ơn anh."
"Xin lỗi, thật ra thì bây giờ khoa học phát triển rất nhanh, chỉ cần cô không từ bỏ hy vọng" Quý Tử Uyên an ủi cô.
"Không vấn đề gì, thật ra thì chuyện này cũng tốt." Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối chẳng qua là treo lên nụ cười nhạt, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được cô không còn mang lòng hy vọng nữa, càng nhiều hơn chính là sự buông bỏ, từ bỏ, không quan tâm.
Hoắc Anh Tuấn con ngươi rụt một cái, quay đầu đối với Quý Tử Uyên nói: