"Tôi không muốn cùng bà nói nhảm, nói, ai xúi giục bà làm" Hoắc Anh Tuấn dí súng vào trên trán bà ta, đáy mắt âm u: "Một, hai...."
"Là Cô ba" Di Chu tan vỡ tại chỗ: "Là Cô ba đưa cho tôi túi thuốc, sai bảo tôi cho vào bên trong cháo của cô ấy, cô ấy ăn sẽ không chết, nhưng vết thương trên mặt sẽ bị thối rữa, cho đến có thể thấy được xương"
Ngôn Minh Hạo hít một hơi lạnh, người phụ nữ nhà họ Hoắc thật là ác độc, anh theo bản năng nhìn về phía Khương Tuyết Nhu.
Lại thấy cô bỗng nhiên cười hỏi: "Vậy vết thương của tôi đã có thể thấy xương chưa?"
Di Chu nhìn gương mặt đó của cô run lập cập, lần nữa cũng không dám xem lần thứ hai.
"Cút" Hoắc Anh Tuấn một cước hung hăng đạp trúng ngực dì chu, sau đó sải bước đi tới phòng khách chính.
Ngôn Minh Hạo nhìn bóng lưng anh, chỉ cảm thấy bão táp như đang tới vậy.
Anh cắn răng, trực tiếp quỳ đến trước mặt Khương Tuyết Nhu: "Khương tiểu thư, tôi van cầu có đi ngắn Cậu cả lại được không, hôm nay Cậu cả vì cứu cô, dẫn người đến vây quanh cả căn biệt thự, đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Hoắc, nếu như mà cả Hoắc Văn có chuyện không may, nhà họ Hoắc nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ấy, đến lúc đó nhà họ Hoặc liên hiệp với các nhà giàu có thể gia khác trong Kinh Đô, Cậu cả thật xong rồi."
Khương Tuyết Nhu ngây người mấy giây.
Hoắc Anh Tuấn vì cứu cô mà bao vây cá biệt thự nhà họ Hoắc?
Nói thật, cô thật chưa từng nghĩ anh sẽ vì mình mà đối nghịch với cả nhà họ Hoắc.
Nhưng là...!Vậy thì như thế nào.
Cô từ đầu chí cuối đều là bị anh bức bách, cô là người bị hại, dựa vào cái gì mà cô còn phải lo nghĩ cho anh.
"Anh ta xong rồi thì có liên quan đến tôi như thế nào?" Khương Tuyết Nhu nhìn Ngôn Minh