"Chờ một chút...!" Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên kéo lấy anh.
"Thế nào?" Cô rất lâu rồi không có chủ động kéo anh như vậy, Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú tràn ra một nụ cười ranh mãnh: "Không muốn anh đi sao?"
Khương Tuyết Nhu cắn môi trực tiếp vén ống tay áo tay trái của anh lên, chỉ thấy trên cánh tay anh quấn đầy bằng vải, tay anh thật đang...!Bị thương?
"Một chút vết thương ngoài da." Hoắc Anh Tuấn trên mặt vạch ra vẻ mặt mất tự nhiên, lập tức rút cánh tay mình về.
"Làm sao bị thương?" Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích nhìn chăm chú anh, nếu như chẳng qua là thương nhẹ, thì tại sao cô mới nhẹ nhàng vừa đụng vào, anh liền đau đến run rẩy.
"Em đang quan tâm anh?" Hoắc Anh Tuấn vui cười ra mặt, trong thanh âm trầm thấp có kèm theo vui thích: "Có phải đau lòng vì anh hay không".
"...!Cút" Khương Tuyết Nhu thẹn quá thành giận, anh cho là cô rất muốn quan tâm anh, còn chưa phải là...!Bởi vì anh vẫn còn giữ giấy đăng kí kết hôn, vì anh vẫn còn là chồng cô sao.
Hoắc Anh Tuấn âm thầm chịu đựng nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Khi sau khi tiến vào, cả gương mặt tuấn tú của anh thay thế bằng một trận đau đớn.
Anh cởi ra từng tầng từng tầng vải thưa, bên trong vết thương mới vừa kết thành giờ nhuốm đỏ tươi, một dạo một dao, nhìn thấy mà thật giật mình.
Anh ở bên trong ngây người sáu bảy phút.
Chực đi ra bên ngoài chuông điện thoại di động reo truyền tới thanh âm.
"Mẹ anh tới đây" Khương Tuyết Nhu liếc nhìn điện thoại di động trên giường, nhắc nhở.
Hoắc Anh Tuấn ngay trước mặt cô nhận điện