"Nhưng...!Nếu như em đã chuẩn bị sẽ cùng tôi đối mặt với công chúng, thì sau này bất kỳ buổi tiệc xã giao nào anh cũng cần em đi cùng, anh cũng sẽ một mực nắm lấy tay em"
Từng chữ từng câu của anh, cực kì trịnh trọng, trịnh trọng giống như ở trong giáo đường tuyên thệ vậy.
Khương Tuyết Nhu cả người chấn động một cái.
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, biết rất rõ ràng trong lòng anh còn cất giấu một phụ nữ yêu mến khác, nhưng vẫn là không nhịn được mà động tâm.
Nhất là những lời ngọt ngào này từ trong miệng người đàn ông anh tuấn này nói ra, vào giờ phút này, trên người anh toát ra vẻ mê hoặc lạnh lùng, mùi vị quyến luyến vào từng giác quan của cô.
"Nhìn bộ dạng này, vẫn là phải dùng hành động chứng minh anh thật lòng yêu em"
Hoắc Anh Tuấn môi mỏng mê hoặc thâm tình, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên môi cô.
"Đừng...." Cảm giác muốn có được anh thật, Khương Tuyết Nhu không biết làm sao.
Sau đêm hôm đó, cho tới bây giờ, vẫn còn khiến cô sợ hãi.
"Ngoan, em đừng như vậy, lo được lo mất, anh nhất định sẽ cho em cảm giác an toàn" Hoắc Anh Tuấn nắm lấy eo nhỏ nhắn của cô ở trong tay.
Khương Tuyết Nhu sắc mặt đỏ lên.
Thật là đủ rồi, vô sỉ còn không phải là nói có lý chẳng sợ.
"Tôi bảo đảm sẽ không tổn thương em thêm lần nào nữa." Hoắc Anh Tuấn giọng nói ôn nhu như nước tựa như có thể khiến người chìm đắm vào.
Hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn thay quần áo xong đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu còn nằm ở trên giường, môi kiều diễm ướt át, cô nhắm mắt lại, không muốn mở mắt ra nhìn anh.
"Con heo nhỏ lười, nắng đã chiếu đến mông rồi, nên rời giường thôi, đợi một hồi thợ trang điểm đến sẽ giúp em thử lễ phục"
Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng hôn cô một cái lên trán.
"Anh mới là con heo lười" Khương Tuyết Nhu mở mắt ra mắng anh.
Nhưng một đôi mắt phủ đầy hòa hợp nồng tình cùng hơi nước, ngược lại không như mắng mà