"Tôi...!"
"Không nghe thấy hay sao, phu nhân của tôi nói anh đi đi, nam tiểu tam bây giờ cũng mặt dày mày dạn như vậy sao" Hoắc Anh Tuấn ôm Khương Tuyết Nhu, giọng thân mật: "Vợ ăn đi, anh tiếp tục bóc hạt thông cho em".
Lương Duy Phong ánh mắt bình tĩnh nhìn dáng vẻ Khương Tuyết Nhu tựa vào trong ngực Hoắc Anh Tuấn, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng qua một chút u ám, gương mặt anh ta trở nên khó coi căng thẳng, xoay người đi lên phía trước.
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng thở dài.
Cô thật hy vọng Lương Duy Phong sớm có thể buông cô xuống.
Từ lúc cô lựa chọn trở lại bên người Hoắc Anh Tuấn, cô cảm thấy mình không có biện pháp cùng anh ta ở cùng một chỗ.
Bây giờ, cô với Hoắc Anh Tuấn căn bản là không ly dị, vậy thì càng không thể nào.
"Ăn hạt thông, không cho phép em nhìn người đàn ông khác" Hoắc Anh Tuấn kéo mặt cô qua: " Lương Duy Phong không đơn giản như vậy..."
"Hôm nay người có thể tới cái bữa tiệc đính hôn này đều không phải là người bình thường, anh ta một người mới vừa tới Kinh Đô, trong người không có bất kỳ bối cảnh gì, có thể rất nhanh giao thiệp với những người ở nơi này, thậm chí ngồi trong một trong bốn bàn phía trước, em cảm thấy có thể đơn giản như vậy?"
Khương Tuyết Nhu lập tức nói không ra lời.
Quả thật, Lương Duy Phong của ngày hôm nay khiến cho cô có chút xa lạ.
Sau bữa tiệc.
Nhà họ Sở mời khách đi đến bãi cỏ bên kia, buổi chiều còn có một buổi dạ vũ được cử hành.
Một đám khách đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu vừa mới đứng lên, cảm giác thân lại bị một người hung hăng đụng một cái.
Ngay sau đó, một tên