Anh đi phòng bếp bởi cơm, Khương Tuyết Nhu cười đối với dì Tần thấp giọng nói: "Tôi biết anh ấy bị bệnh, nhưng mà tôi cảm thấy cuộc sống sống chung vẫn là khiến anh ấy trở thành người bình thường sẽ tốt một chút, chúng ta càng dè đặt, anh ấy sẽ càng mẫn cảm, càng để ý"
Dì Tần bừng tỉnh: "Quả thật là cô chủ lợi hại, đúng rồi, cậu cả chưa ăn cơm, cô đợi một hồi nhất định phải bắt cậu ấy ăn một chút."
Rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn bưng một chén cơm đi ra.
"Anh vẫn chưa ăn?" "Anh mới vừa ăn một chút, không đói bụng:Hoắc Anh Tuấn đem cơm đưa đến trước mặt cô.
"Gạt người, dì Tần đã nói với em, dạ dày anh không tốt, không ăn cơm không được.Khương Tuyết Nhu tính cưỡng chế kéo anh ngồi xuống: "Phải ăn một chút." "Anh không ăn được...!" "Em đút anh!"Khương Tuyết Nhu kẹp lấy một con tâm nhét vào trong miệng anh.
Thật kì lạ, lúc trước khó ăn nhưng giờ lại làm sao đột nhiên cảm thấy mùi vị của tôm cũng không tệ lắm.
"Đút anh thêm một miếng nữa.Người nào đó nuốt xuống, sau đó tiếp tục ra lệnh.
"Anh tự mình ăn một chút.Khương Tuyết Nhu đem đũa để vào trong tay anh.
"Không muốn, không có khẩu vị Hoắc Anh Tuấn quay mặt qua một bên, lộ ra vẻ mặt chán ghét đời cao cấp.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, nghi ngờ, dáng vẻ ăn tôm mới vừa nãy cũng không giống như là không có khẩu vị.
Chẳng lẽ đồ vừa từ trong tay cô qua thì mùi vị cũng sẽ khác đi sao?
Nhưng mà anh không ăn cái gì thì cũng không được.
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là mình vừa ăn vừa đút anh ăn.
Bất tri bất giác, cô ăn một chén, Hoắc Anh Tuấn lại ăn hai chén.
Dì Tần vẻ mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ: "Cậu cả rất lâu rồi chưa thấy cậu ăn qua nhiều cơm như vậy, nhìn có vẻ là vẫn phải do cô chủ đút."
Khương Tuyết Nhu không nói, trước kia làm sao không phát hiện Hoắc Anh Tuấn lại có một mặt ngây thơ như vậy.
Đột nhiên trên bả vai truyền tới một trận đau nhức.
Cô quay đầu, nhìn