“Đứng ở top 3, không thể nào đâu”Ông cụ Hoắc sợ hết hồn.
"Ông đi điều tra một chút về báo cáo kế toán năm nay của nhà họ Sở cũng biết, chẳng qua là nhà họ Sở trước giờ luôn luôn khiêm tốn, bình thương giả bộ không thể hiện mình, sau khi Hoắc Phong Lang lên đài, còn ký kết năm hợp đồng có lợi cho nhà họ Sở, là ngại nhà họ Sở còn chưa đủ mạnh?"
Ông cụ Hoắc chấn động một cái.
"Một khi nhà họ Hoắc ngã xuống, nhà họ Sở tuyệt đối là đuổi lên cái vị trí thứ nhất, nếu như tôi lấy được tập đoàn Hoắc thị, địa vị của nhà Hoắc vĩnh viễn cũng sẽ không đổi, nhưng mà tôi thì khác, coi như nếu ông không cho tôi, địa vị tôi ở nước Nguyệt Hàn cũng không có người rung chuyển, đến nổi nhà họ Hoắc sống hay chết cũng không liên quan đến chuyện của tôi..." "Nhưng mà mày bệnh...!" "Ông không tin tôi cũng được đi, tôi bề bộn nhiều việc, cúp....
Hoắc Anh Tuấn vừa nói là phải cúp điện thoại, ông cụ Hoắc vội vàng nói: "Được, tao già rồi, không đấu lại những người tuổi trẻ các người, tao đem Hoắc thị cho mày, nhưng tao hy vọng mày nên quản lý tốt công ty, đám người dì mày...!Bọn họ đắc tội mày, tao cũng không cần cầu tha thứ cho nó, nhưng cũng là người một nhà, chớ làm quá tuyệt tình." "Ông ngoại, tôi từ trước đến giờ là người một là có ân báo ân, có oán báo oán" “Mày..." "Ông không thể cùng tôi trả giá đường sống cho bọn họ."
Hoắc Anh Tuấn kết thúc nói chuyện điện thoại, ánh mắt toát ra lạnh lùng vô tận.
Khương Tuyết Nhu không thích hình dáng lạnh như băng này của anh, lao vào trong ngực anh, dùng sức ôm chặt anh, nói sang chuyện khác: "Tài sản của nhà họ Sở thật có thể vào top 3 nước Nguyệt Hàn sao?" "Em nói sao?”Hoắc Anh Tuấn đáy mắt lạnh lùng dần dần được xua tan, thay vào đó là ôn nhu.
"Có chút không dám tin tưởng, tưởng là địa vị nhà họ Sở vẫn luôn rất thấp, em vẫn cho là có thể đi vào top 3 là nhà họ Quý hoặc là nhà họ Tống."