Hoắc Nhã Lam thần sắc lạnh lẽo: “Ông | nội mày đã về hưu, nhưng mà tao nhắc nhở mày, làm việc chớ tuyệt tình, nếu không đừng trách tạo đối với mày không khách khí"
“Mẹ phải đối với ta không khách khí như thế nào, tôi không cần biết, nhưng mà! "
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cầm lấy hộp điều khiển từ xa mở thêm lượng trên cái màn ảnh lớn trên vách tường, bên trong xuất hiện rõ ràng mặt mấy vị đại cổ đông Hoắc thị: “Mẹ, xin lỗi nha, tôi mới vừa cùng với mấy vị đại hội cổ đông họp, lời của mẹ bọn họ đều nghe được.
"
Trong đó chủ tịch Chu tuổi tác lớn nhất nói: “Phó giám đốc Hoắc, hai nghìn tỷ nhất định phải đòi lại, lời của chúng tôi có thể là không có trọng lượng, dĩ nhiên, chúng tôi biết cô có tiền nên không quan tâm, cô có thể không muốn nhưng chúng tôi muốn"
| Mộ Dung, một thành viên của ban giám đốc cũng âm dương quái khí nói: “Nhà họ Sở là nhà chồng của cô, chúng ta làm ăn, để cho cô trông coi Hoắc thị thì bọn người chúng tôi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà chúng tôi cho tới bây giờ mới biết nhà họ Sở đã chiếm hai nghìn tỷ của Hoắc thị, cái này cũng quá đáng lắm rồi.
"
| Chủ tịch Chớ hừ một tiếng: “Con trai tôi cẩn trọng công tác mấy năm liền ở nhiều hạng mục, dù là bình thường chỉ chiếm chút lợi ích, cùng lắm chỉ kiếm được vài trăm triệu, cô ngược lại tốt rồi, bỗng dưng vô cớ cho nhà họ Sở hai nghìn tỷ, suốt ngày hướng người ngoài"
Chủ tịch Chu: “Con trai cô Hoắc Phong Lang