Nhạc Tiêu Nhi nghe xong sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng dậy, Khương Tuyết Nhu ngăn chặn bả vai cô.
“Khẩu khí này cậu chịu được sao?” Nhạc Tiêu Nhi nhìn cô.
“Không gấp, trước hưởng thụ đã mọi chuyện nói sau"
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, nhắm hai mắt lại.
Hai mươi phút sau, Ninh Nhạc Tuyền mang ba người đàn bà mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, chợt thấy Khương Tuyết Nhu cùng Nhạc Tiêu Nhi ngăn ở trước mặt cô ta.
“Thiếu phu nhân, cô muốn làm gì, sẽ không muốn khi dễ người đấy chứ?Ninh Nhạc Tuyền lộ ra vẻ mặt đầy hốt hoảng.
Sau lưng có một người đàn bà cao gầy đứng ra nói: “Hoắc thiếu phu nhân, cô tội gì phải đem bực tức ra đổ lên trên người một nữ nhân, có lúc đàn ông sẽ muốn cái khác, cô phải tự mình nhìn trên người mình tìm nguyên nhân, dẫu sao một bàn tay vỗ không vang."
Ánh mắt Nhạc Tiếu Nhi lạnh lẽo: “Khó trách có thể chơi với nhau một bầy, thì ra là nồi nào úp vung đó."
Khương Tuyết Nhu cũng vui vẻ: “Ninh | Nhạc Tuyền, tôi tới chỉ là muốn lấy lại tấm thẻ vàng trong tay cô kia, tôi với Hoắc Anh Tuấn là vợ chồng, tài sản của anh ấy là thuộc về tài sản chung của chúng tôi, tôi là có quyền đuổi theo đòi lại tiền tài anh ấy cho cô.
“Thiếu phu nhân, tôi không biết cô đang nói gì, tiền đều là chính tôi tự kiếm được.” Ninh Nhạc Tuyền ủy khuất nói.
“Dựa vào thân thể kiếm được sao” Nhạc Tiêu Nhi bỗng nhiên đùa cợt nói: “Ninh Nhạc Tuyền, cô làm sao lại biến thành như vậy, tôi