Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Hy Vọng Cuối Cùng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Được rồi, lão Hoắc, bình tỉnh một chút, bác sĩ Lưu đã là chuyên gia lợi hại nhất ở phương diện này của toàn bộ nước Nguyệt Hàn” Quý Tử Uyên lên tiếng khuyên can.

"Tôi làm sao tỉnh táo được, tôi con mẹ nó bây giờ ngay cả vợ mình mang thai cũng không nhớ được, có phải ngày mai ngay cả vợ mình cũng sẽ không nhận ra hay không.” Hoắc Anh Tuấn mặt mũi nóng náy.

Bác sĩ Lưu môi mấp máy muốn nói, nửa ngày không nói ra được một chữ.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn đoán được mình mới vừa rồi có thể nói trúng.

Anh tức giận ngồi dậy, đem đồ trên tủ ở đầu giường đập.

“Hoắc Anh Tuấn, cậu bình tỉnh một | chút” Quý Tử Uyên cùng bác sĩ Lưu tiến lên định bắt anh, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đem hai người đấy ra.

Khương Tuyết Nhu cắn răng, xông lên phía trước: “Hoắc Anh Tuấn, anh muốn tôi bị dọa sợ ảnh hưởng xấu đến hai đứa bé trong bụng sao?"
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, nhìn | bụng của cô hai tay thống khổ co rúc ở
một khối: “Loại bệnh này của anh, nói không chừng nếu đem hai đứa trẻ tới đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không nhận ra chúng nó.

“Sẽ không, tôi đã hỏi thăm được tin tức của Nyasia ở nước ngoài, chỉ cần tìm được cô ấy, cô ấy liền có biện pháp để chữa trị cho cậu” Quý Tử Uyên vỗ vỗ bả vai anh: “Theo tôi biết, không có bệnh nào mà Nyasia không chữa khỏi..


Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn âm u, đây có lẽ là hy vọng duy nhất của anh rồi, “Tuyết Nhu, đừng để ý anh, em đi về phòng năm lên giường bệnh nghỉ ngơi đi."
Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, sau khi trở lại bệnh mình phòng, không bao lâu Quý Tử Uyên tới: “Tuyết Nhu, tôi | biết cô bây giờ đối với lão Hoắc rất bất
mãn,

nhưng cậu ấy hiện tại đang ở tình trạng gì cô cũng biết, tôi hy vọng khoảng thời gian này các người đừng gây gổ nữa, vì tốt cho đứa trẻ, cũng là vì lão Hoắc"
“Anh lại phải nói tôi có thể ảnh hưởng đến ưu tư của anh ấy, anh ấy bây giờ bệnh tình trở nên nghiêm trọng có phải liên quan đến tôi phải không?” Khương Tuyết Nhu theo bản năng mâu thuẫn người này đem tình trạng bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn đè hết lên trên người cô, cho nên cô bị ủy khuất cũng phải nhẫn nhịn.

Quý Tử Uyên đỡ đỡ mắt kiếng, không biết làm sao: “Bệnh của Lão Hoắc đúng là
sau khi cùng cô nháo nhào ly dị, trở nên nghiêm trọng như vậy.

“Nhưng mà tôi lại cảm giác là sau khi Ninh Nhạc Tuyền tới mới bắt đầu trở nghiêm trọng” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói.


Quý Tử Uyên cau mày: “Cô không cần phải lúc này lại phải đem cái mũ đó chụp lên trên người Ninh Nhạc Tuyền"
“Tôi thật không rõ tại sao các người tất cả mọi người đều phải hướng về Ninh Nhạc Tuyền, bởi vì cô ta là em họ của Nhạc Hạ Thu sao, vì Nhạc Hạ Thu anh cũng có thể chia tay với Nhạc Tiêu Nhi"
Gương mặt lịch sự của Quý Tử Uyên | bỗng nhiên lạnh lẽo: “Nhạc Tiêu Nhi lại nói với cô cái gì, tôi với cô ta chia tay cũng không có liên quan tới bất kỳ người nào khác, tôi chẳng qua là...!Đơn thuần chán.

ghét cô ta...!"


- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện