Hoắc Anh Tuấn đi tới bên mép giường, ôn nhu nhìn cô: “Tuyết Nhu, anh với Ninh Nhạc Tuyền thật không có gì, là y tá đem tay của anh châm chảy máu, đúng lúc Ninh Nhạc Tuyền đi vào thấy liền đẩy y tá ra, mới có một màn kia mà lúc trước
em thấy, con bây giờ không được động | một chút là tức giận, đừng học theo mẹ
con."
Đây ý là trách cô đã là mẹ, lòng còn nhỏ nhen như vậy.
Hóa ra đều là do mình không phải.
“Dì Tân, dì có thể đưa điện thoại di động của tôi qua đây hay không? Cô không nghĩ sẽ quan tâm đến anh nữa.
Dì Tần đem điện thoại di động đưa cho cô, Khương Tuyết Nhu sau khi gửi cho Lâm Minh Kiều một cái tin nhắn ngắn, rồi tự mình chơi trò chơi, nhìn thẳng cũng không nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn ngồi một hồi, bị bác sĩ thúc giục đi qua phòng bên cạnh truyền nước biển.
| Ngôn Minh Hạo bưng một đống văn kiện đi vào, anh trực tiếp từ chối: “Tôi bây giờ không tâm tình nhìn những thứ này, đi mua cho tôi mấy quyển liên quan đến phụ nữ có thai"
| Ngôn Minh Hạo nhức đầu: “Không phải, những văn kiện này cũng chờ anh xử lý gấp...."
“Vậy chuyện tôi có con có quan trọng hay không” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh lùng.
Ngôn Minh Hạo: "..."
Anh cũng không phải là bác sĩ, không | giúp qua loa cũng không tệ.
Buổi trưa.
Lâm Minh Kiều vội vội vàng vàng chạy | tới, thấy Khương Tuyết Nhu đang ngồi trên
giường bệnh uống thuốc dinh dưỡng, thở dài: “Nhìn dáng dấp của cậu thì cả đời này cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của Hoắc Anh Tuấn"