Hoắc Thiên Hà cũng gấp gáp: “Bà nội, bà tha thứ mẹ con, mẹ không phải cố ý.……..… "Bà và ông nội con đã lớn tuổi, chỉ muốn sống qua một cuộc sống đơn giản, không cho phép những thứ ác độc tâm tư này, Thiên Hà, nếu như con giống như mẹ con vậy, thì sau này cũng không cần tới."
Bà cụ Hoắc thật chán ghét.
Khoát khoát tay, trực tiếp bảo quản gia đến đem hai mẹ con này mời ra ngoài.
“Bà nội, thật xin lỗi..." Khương Tuyết Nhu lộ ra mặt đầy áy náy.
“Chớ nói xin lỗi, mới vừa rồi bà nhìn rõ ràng, chính là nó tìm con gây sự trước, bà tuy là không quá thích con, nhưng cũng không đến nổi chẳng phân biệt được thế nào là trắng den."
Bà cụ Hoắc nói rất thẳng thừng.
Khương Tuyết Nhu cũng không có khó chịu, ngược lại, thái độ này của lão phu nhân khiến cho cô yên tâm hơn.
“Sau này có ai khi dễ con, thì cũng phải nói với bà, hơn nữa con cũng là vợ của Hoắc Anh Tuấn, chờ chúng ta trăm năm sau, nhà này biệt thự này cũng là con trông coi, thời điểm bình thường có thể tản bộ đi tới lui, làm quen nhiều một chút."
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
Lão phu nhân đây là tiếp nhận cô?
Nhưng mà quan hệ của cô và Hoắc Anh Tuấn bây giờ, có thể đi đến cuối cùng hay không vẫn là ẩn số.
Bà cụ Hoắc thấy cô không lên tiếng, nhìn sang gương mặt đó của cô, phiền lòng thở dài, xoay người cùng quản gia rời đi.
“Đáng tiếc cho gương mặt này, dù sao cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, thật sự là...
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà nghe nói Cậu cả một mực tìm danh y chữa trị cho cô ấy" “Hy vọng có thể chữa khỏi "
Buổi tối chín giờ rưỡi.
Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Làm thế nào rồi?"