Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Nhạc Tiêu Nhi Bị Bắt


trước sau



“Được."
Nhạc Tiếu Nhi trái tim ấm áp nóng lên: “Con sẽ cố gắng một lần nữa, nếu như còn không lấy được con chip, thì con sẽ đem công ty đi bán, đến lúc đó chúng ta ba người một nhà rời khỏi Kinh Đô...!"
Cô vừa dứt lời, bên ngoài một nhóm cảnh sát lớn đột nhiên xông vào.
“Nhạc tiểu thư, cảnh sát chúng tôi đã tìm được chứng cớ, nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, bây giờ cảnh sát chính thức bắt giữ cô."
Một tên cảnh sát lập tức lấy còng tay cùng cô lại.

Nhạc Tiêu Nhi cả người như ở trong mơ: “Cái gì mà mưu sát, tôi không biết các người đang nói gì"
“Nhạc Hạ Tuyền đã chết, là cô sai khiến Trịnh Phong, Trần Vệ hai người kia đi thiệu chết cô ấy, bọn họ đã khai báo"

Nhạc Tiếu Nhi đầu óc ông ông: “Không thể nào, Trịnh Phong với Trần Vệ là người của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ sai khiến bọn họ làm như vậy"
“Tất cả phạm nhân ban đầu cũng đã không thừa nhận tội của mình, nhưng mà chúng tôi đã đưa ra các tội chứng xác thật”Cảnh sát không nói hai lời liền đẩy Nhạc Tiếu Nhi đi ra ngoài.

“Sẽ không, con gái tôi sẽ không bao giờ giết người” Nhạc Hoàng Bách đuổi theo, níu cảnh sát lại.

Cảnh sát đẩy ông ra: “Con gái ông chẳng những giết người, hơn nữa còn hành động độc ác, cả đời này chờ ở trong tù mà sống đi"
Nhạc Hoàng Bách lập tức ngã ngồi xuống đất, cả người bởi vì kích thích quá độ mà trong nháy mắt sắc mặt tím tái đi.

“Chồng” Sầm Gia Hân bị dọa sợ phải mau chóng kêu xe cứu thương.

Toàn bộ nhà họ Nhạc còn lại một mảnh rời rạc.

Có mấy người giúp việc nhìn thấy, nhà họ Nhạc đã từng là một gia đình an tĩnh ấm áp liễu mấy năm từ giờ khắc này bắt đầu tan thành mây khói.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy hai ngày nay con mắt trái cứ một mực nháy không ngừng.

Theo lý thuyết, cô tìm được chứng cớ Nhạc Hạ Tuyền là giả, Hoắc Anh Tuấn hẳn đã thẩm vấn ra chút gì đó chứ.


Nhưng mà mấy ngày nay anh chẳng những không trở về biệt thự, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

Chẳng những như vậy, điện thoại của Nhạc Tiêu Nhi cũng không gọi được.

Cái loại cảm giác bất an

đó càng ngày càng mãnh liệt.

Cho đến Lâm Minh Kiều gọi điện thoại tới cho cô: “Chết tiệt, tớ bị tức chết mất, Tống Dung Đức cái tên tiện nhân kia, lại bắt tổng giám đốc tập đoàn Âu Lam Phương đuổi tớ, anh ta có bị bệnh không, trong đầu có cứt hay sao."
“Chuyện gì đã xảy ra, các người không phải đã ký hợp đồng rồi sao"
“Đ
y giờ tớ đi, kiểu gì sản phẩm kia chắc là cũng bị hỏng, đốc tập đoàn Âu Lam Phương không chừng cũng tổn thất không ít tiền, nhưng mà bọn họ thà tổn thất tiền cũng phải đuổi tớ, lại còn triệt luôn cả đường sự nghiệp của tớ, tớ thật là...!Không biết mình đã làm sai điều gì."
Lâm Minh Kiều nói đến phần sau cũng nghẹn ngào.

Khương Tuyết Nhu đầu óc kinh hãi.

Bị đuổi thôi cũng được đi, nhưng mà lại làm đến như vậy rõ ràng là muốn Lâm Minh Kiều không thể đứng ở trong cái giới này nữa.

Nhưng mà Tống Dung Đức với Lâm Minh Kiều là có thâm cừu đại hận gì, mà phải triệt luôn đường sự nghiệp đến như vậy.


“Cậu đừng vội, tớ đi tìm Hoắc Anh Tuấn hỏi một chút đã có chuyện gì"
Khương Tuyết Nhu sốt ruột nói.

“Được, đúng rồi, gần đây cậu có thể liên lạc với Tiêu Nhi không, vốn còn muốn gọi điện cho cô ấy đi ra ngoài uống chút rượu, kết quả người cũng không liên lạc được” Lâm Minh Kiều buồn bực nói.

“Cậu cũng không liên lạc được sao?"
“Đúng vậy, cậu cũng vậy sao, chết tiệt, cô ấy chắc là không xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Minh Kiều khẩn trương nói.

“Cậu đi hỏi thăm Nhạc thị một chút đi"
Cái loại cảm giác bất an đó Khương Tuyết Nhu cảm giác càng ngày càng đậm.

Lâm Minh Kiều bị đuổi việc, Nhạc Tiếu Nhi không liên lạc được.

- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện