“Minh Kiều, là cô à"
Cửa kiếng xe cửa mở ra, khuôn mặt Tân Giai Linh tức giận lộ ra, còn có một bộ dạng thật cao.
hứng khi thấy dáng vẻ này của cô.
Lâm Minh Kiều thấy liền muốn ói máu.
Chết tiệt, hiếm thấy trở về Thành Đông ở mấy ngày, lại đụng phải người mình ghét nhất.
“Minh Kiều, cô làm sao trở về Thành Đông, nghe nói cô ở Kinh Đô tìm được người bạn trai mới, cô làm sao có thể đối với anh Quý Dương như vậy.” Tân Giai Linh đột nhiên nhíu mi lên nói.
“Liên quan gì đến chuyện của cô, cô có điếc hay không không nghe được lời của tôi nói, cô thiếu chút nữa đụng vào xe tôi” Lâm Minh Kiều giọng tràn đầy không kiên nhẫn.
Tân Giai Linh ủy khuất hốc mắt chợt lóe: “Thật xin lỗi, tôi..."
“Tôi thay mặt cô ấy nói xin lỗi với cô...!"
Cửa kế bên người lái bỗng nhiên bị mở ra, Giang Quý Dương từ trong xe đi ra, đã từng là người đàn ông tuấn tú dáng người lãng tử, gương mặt tuấn tú cùng đôi môi trắng bệch như tờ giấy, chân mày cũng nhíu thật chặc chung lại một chỗ.
Lâm Minh Kiều liếc mắt liền nhìn ra dáng vẻ anh ta không quá thoải mái.
Cô căng thẳng trong lòng, nhưng mà rất nhanh liền đem lại lo âu trong cổ họng ép xuống.
Bọn họ đã chia tay, anh ta khó chịu chỗ nào cũng không liên quan đến mình.
Huống chi, vẫn giống như trước kia vậy, nhưng mà anh ta