Cô chưa kịp nói xong, một bàn tay to đột nhiên bịt miệng cô lại.
Tay người đàn ông có một mùi gỗ thông khô, rất nhẹ và rất dễ chịu nhưng quan trọng hơn là bàn tay của anh ấy rất nóng. “Câm miệng.
Phía sau thấu kính, một tia sáng lóe lên dưới mắt người đàn ông.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy mặt nóng bừng, cho đến khi anh bỏ tay ra thì cô mới đặt cháo xuống bàn: "Tôi đoán anh làm việc lâu như vậy chắc cũng đói rồi."
Hoắc Anh Tuấn nhìn tô cháo được rắc thêm hành lá khiến người ta thèm ăn. "Khương Tuyết Nhu, cô muốn làm cho tôi béo lên hả?" "Không phải, anh vẫn rất phong độ.
Khương Tuyết Nhu mím môi: “Hơn nữa cho dù có mập thì tôi cũng không ngại. Nói không chừng anh không được con gái thích, cho nên sau này sẽ cân nhắc đến tôi.”
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái, khỏe miệng cười khinh bỉ: "Bỏ đi, người hai ba ngày lại đến bệnh viện như cô, tôi không kham nổi." “Không thành vấn đề, tôi sẽ sớm ra ngoài kiếm tiền nuôi anh.” Khương Tuyết Nhu thề. "Không dám nghĩ tới, e rằng đến ngày chết cũng không đợi được."
Hoắc Anh Tuấn cầm thìa khuấy cháo.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị khinh thường, chán nản bước ra khỏi phòng làm việc.
Coi thường có như thế cô thề rằng nhất định cô phải chứng minh cho anh thấy.
Một giờ sáng.
Khương Tuyết Nhu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mới phát hiện đầu đầy mồ hôi.
Cô vội vã bật đèn lên, cảm nhận sự ấm áp của ánh đèn thì mới dần bình tĩnh lại.
Cô lại mơ thấy mình bị nhốt trong căn phòng tối tăm đó, ban đêm phát ra tiếng người kêu lên.
Cô sợ hãi thu mình lại thành một quả bóng, không dám ngủ một mình trong phòng.
Do dự hồi lâu, cô cầm chăn bông gõ cửa phòng ngủ chính. "Ai?"
Bị đánh thức vào ban đêm, giọng nói của Hoắc Anh Tuấn đầy tức giận. "Là tôi, tôi có việc."
Bên trong yên lặng trong nửa phút, ngay khi Khương Tuyết Nhu định