Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Một Ngày Nào Đó Anh Sẽ Quên Mình Và Tiểu Bảo Bối Sao


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh” Lâm Minh Kiều khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Em quá là ngu ngốc, một chút xíu chuyện cũng không làm xong, hại bằng hữu bên cạnh"
“Đừng nghĩ nhiều, em chẳng qua là chỉ là một nhân vật nhỏ, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy."
Lâm Minh Kiều: "..."
Cô đây là được an ủi hay là bị đả kích.

“Anh nói sự thật” Lâm Minh Sâm nhàn nhạt nói: “Thực lực đối phương mạnh mẽ, ngay cả mấy gia tộc đứng đầu nước Nguyệt Hàn cũng có thể bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, huống chi mấy đàn bà các người chính là, thực lực quá yếu."

“Vậy em có thể làm gì?” Lâm Minh Kiều cực kỳ não nề.

“Hoặc là trở về Thành Đông quản lý công ty nhà, hoặc là đi nước ngoài học thêm” Cặp mắt Lâm Minh Sầm nhìn chằm chằm vào cô: “Chờ em trở thành chuyên gia nghiên cứu đứng đầu toàn cầu, đến lúc đó thì không phải là một nhà họ Tống có thể triệt đường sự nghiệp của em được, ngược lại, thậm chí Âu Lam Phương cũng sẽ xin em hợp tác."
Lâm Minh Kiều như suy nghĩ một chút về hình ảnh đó, ngực hung hăng một trận kích động, nhưng một lát sau, vẻ mặt cô đau khổ: “Không được, em làm sao có thể bỏ lại Tuyết Nhu ở lại trong đầm rồng hang hổ, hơn nữa Tiêu Nhi ngồi tù, em cũng áy náy."
“Vậy em yếu như vậy, có thể làm gì" Lâm Minh Sâm hoàn toàn khiến cô á khẩu không trả lời được.

Trong biệt thự.

Khi Khương Tuyết Nhu nhận được tin nhắn Lâm Minh Kiều từ bên kia gửi tới.

Trước tiên đi đến phòng bên cạnh tìm Hoắc Anh Tuấn,
Nhưng mà mới vừa đẩy

cửa đi vào, phát hiện trong phòng trống rỗng, người giúp việc đang dọn dẹp căn phòng: “Hoắc Anh Tuấn đâu?"
“Cậu cả dọn đến căn nhà bên cạnh, thiếu phu nhân, cô không biết sao” Người giúp việc nghi ngờ nói.


Khương Tuyết Nhu thân thể phát lãnh, trước kia anh nghĩ đủ mọi cách muốn ở lại phòng bên cạnh phòng mình ngủ, thậm chí buổi tối sau khi trở lại còn thường xuyên chạy vào trong phòng của cô.


Mới vừa đi tới cửa, bên trong đột nhiên nghe được âm thanh đập đồ.

Cô vội vàng vọt vào, chỉ thấy Hoắc Anh Tuấn mặt đầy thống khổ ngồi ở trên ghế sa lon, Ngôn Minh Hạo với Quý Tử Uyên đè anh xuống, Quý Tử Uyên đang châm cứu trên đầu anh.

“Anh ấy...!Đây là thế nào?” Khương Tuyết Nhu thấy đau đến xuất mồ hôi lạnh nhìn Hoắc Anh.

Tuấn có chút không biết làm sao.



Người phụ nữ đứng ở bên chân trên người mặc đồ ngủ màu trắng lá sen, đã rất lâu không có ôn nhu khôn khéo như vậy.

Anh quay lại cầm tay nàng, nhắm hai mắt lại.

Hai mươi phút sau, châm cứu hoàn tất.

Quý Tử Uyên đứng một bên thu cất kim: “Chú ý nghỉ ngơi, tôi đã liên lạc với Nyasia rồi, cô ấy tuần sau sẽ tới, bây giờ chỉ có cô ấy mới có thể trị hết cho cậu"
Hoắc Anh Tuấn yếu ớt lên tiếng.

- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện