“Ừ, rất ít có người phụ nữ nào uống khổ như vậy."
Hoắc Anh Tuấn ngồi đối diện cô, chợt nhớ tới người phụ nữ ở nhà kia, Khương Tuyết Nhu rất thích uống ngọt, trong cà phê phải thêm rất nhiều đường và sữa.
Nhạc Hạ Thu nhìn chăm chú anh thần thái như có điều suy nghĩ, rõ ràng người đàn ông này ở ngay trước mặt mình, nhưng mà anh lại có thể thất thần, bộ dáng này rất rõ ràng cho thấy là đang nhớ người phụ nữ khác.
Nếu là lúc trước căn bản sẽ không như vậy.
Trong lòng cô trầm xuống, khép lại tài liệu bệnh, cười nói: “Bệnh của anh, em có tám mươi phần trăm nắm chắc sẽ chữa xong, hơn nữa sẽ không tái phát.".
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn sáng lên, đang muốn mở miệng, Kiều Vỹ bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh.
“Cậu cả, thiếu phu nhân đi tòa án"
Thần sắc anh trong nháy mắt trở nên âm u: “Tôi không phải đã nói với cô tạm thời không cho phép cô ấy ra cửa rồi sao"
"...!Thật xin lỗi, Thiếu phu nhân cầm đao uy hiếp mình...!” Kiều Vỹ bất đắc dĩ nói.
“Rất tốt.” Hoắc Anh Tuấn tức thiếu chút nữa đập điện thoại di động.
Bây giờ lại dùng đứa trẻ cùng với bản thân mình để uy hiếp mình, cô thật không quan tâm đến đứa trẻ như vậy sao, thai sinh đội còn không quan trọng bằng một Nhạc Tiêu Nhi.
Hoắc Anh Tuấn vừa giận lòng lại nguội lạnh.
Anh chợt đứng dậy: “Để ngày khác chưa đi, hôm nay tôi có chuyện"
“Được rồi, nhưng mà không thể kéo quá lâu, nếu không tỷ lệ thành công sẽ càng thấp” Nhạc Hạ Thu đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu dưới, từ bên kia hành lang Diệp Minh Ngọc đang đi ra ngoài thấy hình ảnh hai người đi bên nhau, đầu óc chấn động một cái, bị dọa sợ phải lập tức trốn vào trong góc lấy điện thoại di động ra