Lâm Minh Kiều cau mày nói: “Tớ với Giang Quý Dương lui tới lâu như vậy, tớ cũng nhận biết một chuyện, người đàn ông tốt chân chính thì người đàn bà khác dù có muốn dụ dỗ cũng không thể dụ dỗ được, nếu như luôn là muốn một mình cố gắng duy trì hôn nhân, cậu cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian, duy trì không được cả đời."
Khương Tuyết Nhu nét mặt lo sợ run rẩy.
Lâm Minh Kiều vỗ vỗ bả vai cô: “Trên cái thế giới này tiểu tam thật có quá nhiều người, Hoắc Anh Tuấn lại là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, đàn bà muốn nhào lên anh ta nhiều không đếm xuể, chuyện này vẫn là phải dựa vào tính tự giác của anh ta, thuận theo tự nhiên đi, dù sao nếu có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá được quý trọng"
"Thật đúng là...!Như vậy"
“Vốn chính là như vậy, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm nhé."
Sau khi ăn cơm tối xong, cô quay trở lại trang viện, Hoắc Anh Tuấn còn chưa có trở lại.
Một mình như vậy ở trong biệt thự trống rỗng.
Buổi tối, cô nằm ở trên giường lớn, trong đầu đều là dáng vẻ hôm nay Hoắc Anh Tuấn ôm Nhạc Hạ Thu khẩn trương rời đi.
Còn có đối thoại của bọn họ ở trong bệnh viện.
Có Nhạc Hạ Thu ở đây cuộc sống hôn nhân của bọn họ cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu.
Cô đang có bầu, mỗi ngày đều vẫn còn phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu và đề phòng Nhạc Hạ Thu, nhìn chằm chằm chồng mình.
Mệt mỏi thật sự.
Có lẽ giống như Lâm Minh Kiều đã nói, có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá quý trọng.
Thôi được rồi, cứ như vậy đi, cô thật không muốn quản nữa.
Cô sờ bụng mình một cái xoa xoa.
Từ nay về sau, cô muốn dành nhiều thời gian hơn để yêu thương mấy đứa trẻ của mình, để cho chúng nó khỏe mạnh ra đời.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên kia giường không có một ai.
Cô rửa mặt xong xuống lầu, dì Tân đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng đem lên, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trước bàn ăn chờ cô, trên mặt mang vẻ áy náy: “Xin lỗi, ngày hôm qua...!Anh trở về quá muộn"
“Không có sao."
Khương