Hạ Văn Trì bưng một ly sữa đậu nành nóng hổi tới trấn an người trong cuộc. "Sao cậu lại ở đây?" Hoắc Anh Tuấn mặt đầy vẻ hờ hững. "Xin nhờ, hôm nay tôi đến nộp đơn kiện lên Tòa án số hai đó được chưa? Có thể để ý đến tôi một chút được không hả?" Hạ Văn Trì tức giận tố cáo: "Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu không sao thì đeo khẩu trang làm gì? Bị cảm à?"
Hoắc Anh Tuấn: "..." "Ôi trời, hiếm khi thấy cậu biết quan tâm đến người khác thế. Bị cảm biết lấy khẩu trang đeo để không lây bệnh cho ai. Tuấn à, sau khi tới Thanh Đồng thì cậu càng ngày càng có nhân tính rồi đó." Hạ Văn Trì khen không dứt miệng.
Mười phút sau, khi phiên tòa sắp bắt đầu, Hoắc Anh Tuấn gỡ khẩu trang để lộ ra hai hàng dấu răng, Hạ Văn Trì thiếu chút nữa phun hớp sữa đậu nành ra ngoài. "Cậu đây là..." "Bị chó cắn." Hoắc Anh Tuấn u ám bỏ lại một câu, sau đó chân dài sải bước vào tòa án.
Hạ Văn Trì thật là muốn phá ra cười lớn. Tưởng anh ta bị mù chắc? Rõ ràng là bị phụ nữ cần mà.
Được đấy, hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, đợi lúc nữa anh ta nhất định phải len lén chụp mấy tấm gửi lên nhóm chat cho mấy anh em. ***
Khương Tuyết Nhu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi dấu răng dần dần biến mất, lại lần nữa ra cửa tìm việc làm.
Nhưng có điều, tin tức nhận được lại không tốt cho lắm. "Cô Khương, xin lỗi, chúng tôi không nhận nhà thiết kế đạo nhái mẫu của người khác." "Cô Khương, tai tiếng của cô đã truyền khắp giới thiết kế rồi, không còn ai dám mời cô làm việc nữa." "Cô Khương, nhà họ Khương đã ngầm thông báo ai dám tuyển dụng cô thì chính là đối đầu với nhà họ Khương."
Hôm ấy, khi mới vừa nộp đơn xin việc xong, Khương Tuyết Nhu vừa mờ mịt vừa tức giận, cô khó khăn cực khổ, nỗ lực để học cái chuyên ngành này. Thế mà bây giờ ngay cả công việc cũng không tìm được.
Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải đổi nghề? "Bip bip"
Bên cạnh có xe nhấn kèn nhiều lần, cô cũng không phản ứng, cho đến khi có người kêu câu: "Đàn em, đã lâu không gặp."
Cô u mê quay đầu, từ trong chiếc xe Land Rover bên cạnh ló ra một khuôn mặt đẹp trai nho nhã. "Đàn anh, sao anh lại ở đây?" Khương
Tuyết Nhu vừa mừng vừa hoảng, không nghĩ tới có thể gặp Đường Hiếu, đàn anh mà cô có quen biết khi đi du học lúc trước kia. "Công ty của tôi cũng ở trong tòa nhà này, khi nãy mới nhìn thấy em