Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Thuật Thôi Miên


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Là bắt đầu từ khi nào thì cô ngay cả lời cũng không muốn nói với mình.

Trong lòng anh bỗng nhiên một trận bất an và sợ hãi.

“Không trách gần đây Dung Đức bọn họ kêu anh, anh cũng không có đi, xin lỗi, có lẽ ngày đó tôi không nên đi, kết quả làm cho anh cùng Dung Đức bọn họ quan hệ ngược lại không tốt như trước kia vậy” Nhạc Hạ Thu tràn đầy áy náy nói.
“Không liên quan đến chuyện của cô, cái này cũng trách cái người Thang Nhược Lan đó” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Đây không phải là do người đàn bà này sao, Tử Uyên tại sao phải cùng một người đàn bà giới giải trí chung đụng như vậy."

“Tử Uyên trong chuyện tình cảm luôn luôn tương đối mê gái, có thể chính là nói vui đùa một chút, qua mấy ngày thì sẽ chia tay” Nhạc Hạ Thu nhìn thời gian một chút: “Chúng ta bắt đầu trước chữa bệnh đi."
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy.

Trong phòng chữa trị.
Nhạc Hạ Thu mở ra điện thoại di động, phát hình ra một đoạn tiếng hát cổ xưa, những thứ tiếng hát này không phải là tiếng của nước Nguyệt Hàn, nghe rất cổ xưa, Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn chưa từng nghe qua: “Hôm nay tại sao lại nghe bài này?".

“Ừ, đổi một loại phương thức trị liệu mới, đây là nhạc cổ ở Ấn Độ.

Nhạc Hạ Thu móc ra một đồng tiền cổ xưa: “Anh hãy chăm chú nhìn vào đồng tiền này một chút."
Ba phút sau.

Hoắc Anh Tuấn chỉ nghe được bên tại truyền tới một tiếng "Đinh “vang lên, cả người tựa như trong nháy mắt mất đi ý thức vậy, con ngươi một mảnh đen ngòm trống rỗng.


Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Nhạc Hạ Thu liên tiếp nói mấy vấn đề sau, chắc chắn cả người anh là thật không có ý thức, mới khom người đến bên tai anh thấp giọng mê sảng: “Hoắc Anh Tuấn, người anh thích nhất là Nhạc Hạ Thu, người anh thích nhất là Nhạc Hạ Thu, người anh ghét nhất

là Khương Tuyết Nhu...!"
Buổi chiều bốn giờ.

Ở sau núi.

Khương Tuyết Nhu thận trọng hái được một bông hoa, dì Tần đi tới, dùng sức khuyên: “Thiếu phu nhân, cô trở về biệt thự đi, Cậu cả lúc nãy bởi vì cô không có ở đấy nên rất nổi giận"
“Trở về để cho anh ấy lại nổi giận với tôi sao” Khương Tuyết Nhu cúi đầu ngửi mùi hoa một
cái: “Không đi, mỗi lần thấy Nhạc Hạ Thu thì sẽ gây gổ, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình"
“Nhưng mà cô không quan tâm như vậy sẽ không sợ Cậu cả thật bị Nhạc Hạ Thu cướp đi sao?” Dì Tần than thở: “Thiếu phu nhân, tôi nói khó nghe một chút, nếu như hai người các người muốn ly dị, toàn bộ người nhà họ Hoắc sẽ không có người đồng ý để cho cô đem con mang đi, đứa trẻ là do cô vất vả đắng cay mang thai sinh ra, cô nhẫn tâm sau này để bọn họ kêu Nhạc Hạ Thu là mẹ hay sao?"
“Đúng vậy” Kiều Vỹ cũng gật đầu: “Nhạc Hạ Thu đối với hai đứa bé nếu như yêu thương cũng được đi, nếu không yêu thương thì sẽ giống Cậu cả khi còn bé chính là bị ngược đãi mà lớn lên, lão phu nhân lớn tuổi cũng không quản được bao nhiêu"

Khương Tuyết Nhu đáy mắt yên lặng dần dần ngưng trệ một cái.

Cô tuyệt đối sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu làm mẹ ghẻ của những đứa con của mình.


Khương Tuyết Nhu sắc mặt rất khó nhìn, mới vừa rồi Hoắc Anh Tuấn bắt lấy tay Nhạc Hạ Thu là chính mắt cô nhìn thấy: “Hoắc Anh Tuấn, anh...!"
“Cô tại sao cũng tới” Hoắc Anh Tuấn chợt cắt đứt lời cô, rất không nhịn được nhìn cô một cái.

- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện