Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt cô nhìn không quá thoải mái, không nhịn được móc ra điếu thuốc, đốt, sau khi hít một hơi, để cho tâm mình cứng rắn hơn: “Có nghe hay không, vốn là tôi cùng cô kết hôn chính là bị người nhà họ Hoắc thúc giục làm phiền, cô chẳng qua cũng là nhận làm tôi thành cậu của Lục Thanh Minh nên mới có thể kết hôn."
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa nói: “Không sai, chúng ta ban đầu là hiệp nghị kết hôn, nhưng mà sau đó phát sinh quan hệ đều là anh và tôi tình nguyện, tôi không ép anh."
“Im miệng.” Hoắc Anh Tuấn nghe chói tai: “Đó là cô hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi, nếu không, cô cho là tôi sẽ để ý cô sao"
Mặc dù đã sớm biết anh không cố ý nói những lời này, nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn là không chịu thua kém mù quáng hét lên: “Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng, vì để cho Nhạc Hạ Thu danh chính ngôn thuận không bị người bên ngoài mắng, anh không tiếc để cho tôi nói láo với mọi người tuyên bố chúng ta ly dị, cái gì được cái mình muốn, người bên ngoài sẽ cho là tối vì muốn tiền của nhà họ Hoắc, không sai, Nhạc Hạ Thu có thể giải oan, vậy tôi thì sao, tôi sẽ bị người khác mắng chết đi, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không."
“Tôi tại sao phải để ý tới cảm nhận của cô, tôi lại không thích cô."
Hoắc Anh Tuấn hờ hững cau mày, nói một lời so với lần trước còn lạnh lùng hơn.
Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cười lên, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.
Cô cũng không biết là thuật thôi miên của Nhạc Hạ Thu thật lợi hại, hay là Hoắc Anh Tuấn vốn là không quên được Nhạc Hạ Thu.
Hoắc Anh Tuấn bị cô cười làm cho rất không thoải mái: “Cô nghe lời tôi mà làm đi".
“Để cho người khác biết anh ra ngoài tìm tình nhân cũng được đi, tôi tạm thời còn có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thỏa mãn hai người các người,