“Được." Ngôn Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, thật tốt là thiếu phu nhân cũng không có buông tha.
Coi như là thư kí của người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, mạng lưới giao thiệp của Ngôn Minh Hạo cũng coi như không tệ, rất nhanh tìm được một vị bác sĩ Trình ở nước Nguyệt Hàn, bác sĩ Trình mặc dù đã về hưu nhiều năm, nhưng mà ở trong phương diện nghiên cứu bệnh tâm lý này rất tốt.
Xế chiều hôm đó, Ngôn Minh Hạo đi cùng với phương Tuyết Nhu đến gặp mặt bác sĩ Trình.
Bác sĩ Trình sau khi nghe được biến hóa bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn, đỡ đỡ kiếng lão, nói: “Tôi đã từng cùng với bác sĩ tâm lý đứng đầu nước Áo trao đổi với nhau, nghe bọn họ nhắc qua ở nước Áo thời xưa có thuật thôi miên cổ xưa, có thể sửa đổi tình cảm và trí nhớ của một người, triệu chứng này của bạn cô cũng có chút tương tự."
Khương Tuyết Nhu chấn động một cái, vội vàng hỏi: “Cái này có thể trị hết không".
Bác sĩ Trình cười khổ một tiếng: “Đều nói cái này thuật thôi miên này rất cổ xưa, tôi cũng chỉ là nghe những người bạn | bác sĩ tâm lý nước Áo nói, trên căn bản không có gặp qua, ở trong giới y học loại y thuật ác độc này là bị cấm dùng, hơn.
nữa nghe nói sẽ không có người dám dùng cái này, bởi vì điều khiển trí óc cảm tình của người khác là một chuyện rất khó khống chế, trước kia người thi thuật mười lần thì có tám lần sẽ biến người kia thành kẻ ngu, cho nên dần dần cũng bị người ta quên lãng."
Khương Tuyết Nhu với Ngôn Minh Hạo đồng thời hoảng sợ.
Không nghĩ tới Nhạc Hạ Thu sẽ ác như vậy, lại nhẫn tâm đối với Hoắc Anh Tuấn sử dụng loại cấm thuật thôi miên này, đây chính là người mà cô ta yêu sao.
Cũng thật may bên trong mười lần thì Hoắc Anh Tuấn nằm ở hai lần đó không có biến thành kẻ ngu.
“Thật một chút xíu cơ hội cũng không có sao?” Khương Tuyết Nhu không cam lòng hỏi.
“Đúng vậy, bác sĩ Trình, ông suy nghĩ lại một chút đi.”