Cô ta dùng một chút, liếc Khương Tuyết Nhu một cái: “Sợ rằng cô còn không biết, bây giờ mỗi lần lúc bọn họ tụ họp Tử Uyên lúc nào cũng mang tôi theo tham gia, mỗi lần đó Cậu cả Hoắc đều mang theo chị Nhạc, đừng nhắc tới là thân mật biết bao nhiêu, sau mỗi lần tụ họp đó trực tiếp qua đêm ở nhà chị Nhạc"
“Thang tiểu thư...!" Ngôn Minh Hạo mặt lộ vẻ cảnh cáo.
"Thư kí Ngôn, tôi là nói thật mà, cậu cũng không ở đấy nên không biết” Thang Nhược Lan chớp mắt to bĩu môi một cái: “Lần trước tôi còn thấy ở trên cổ chị Nhạc còn có rất nhiều vết hôn, chậc chậc.
Khương Tuyết Nhu mặt không đổi sắc lạnh nhạt châm biếm: “Như vậy sao, vậy cũng tốt, đúng lúc là tôi không cần một đống rác rưới, thật thích hợp với những thứ này trà xanh như các người"
“Được rồi, đừng giả bộ, tôi biết cô cảm thấy rất khổ sở” -z-Thang Nhược Lan lấy gương ra bôi một chút son lên gương mặt xinh đẹp của mình: “Đúng rồi, mấy ngày trước chị Nhạc còn mời tôi đi đến biệt thự ở Hải Tân chơi đây, chính là mảnh đất đắt tiền nhất cả Kinh Đô khu bờ biển kia, đẩy cửa phòng ngủ ra một cái là có thể thấy được biển.
khơi xanh thẳm".
Khương Tuyết Nhu sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi.
Cô dĩ nhiên nhớ căn biệt thự ở Hải Tân kia.
Đã từng là nhà của cô và Hoắc Anh Tuấn, ở nơi đó cô đã chăm sóc, cùng Hoắc Anh Tuấn dưỡng bệnh, cô đã xem nơi đó là nhà mình, cô và anh ở nơi đó đã có rất nhiều lời thề non hẹn biển, thậm chí đối với đứa trẻ này thì ở đó cũng là ở nơi có tụi nhỏ.
Hôm nay anh lại để cho Nhạc Hạ Thu đi vào ở.
Một người đàn ông lại có thể bạc tình đến mức nào cơ chứ.
Anh thật...!Quá vô tình rồi.
Thấy