Sau khi ra khỏi công ty, Khương Tuyết Nhu lái xe đi đến khu dân cư Thủy Sinh.
Nơi này là khu biệt thự sang trọng đắt tiền nhất Thanh Đồng, người thực sự có tiền mới mua nổi.
Xe cô bị bảo vệ chặn ở cửa khu dân cư, chỉ có thể đi bộ đi vào.
Bên cạnh hồ bơi có một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đang đứng ở đó. Vóc dáng rất cao, mặt mũi ôn hòa, cả người mặc tây trang màu đen được cắt may riêng, tỏ ra nho nhã lịch sự.
Cô ngẩn người, dò xét, hỏi: "Anh Lương?" "Ừ? Cô là nhà thiết kế bên chỗ Đường Hiếu cử tới đúng không? Cô còn trẻ quá nhỉ!" Trong mắt Lương Mạnh Duy có chút bất ngờ.
Cô gái trước mặt dường như là người xinh đẹp nhất mà anh ta gặp từ khi trở về Thanh Đồng. Nếu không biết chuyện thì còn tưởng là Đường Hiếu tìm người đến cám dỗ anh ta.
Có điều, ánh mắt cô trong suốt kiến nghị, không một chút tia mị sắc nào, có thể thấy là người làm việc đàng hoàng. "Tôi là đàn em của Tổng Giám đốc Đường, anh Lương có thể đợi cho tôi tính toán căn nhà này rồi xem bản thiết kế. Nếu như không thích thì có thể đổi người khác, tôi không có vấn đề gì."
Khương Tuyết Nhu trả lời dửng dưng nhưng không mất sự tự tin: "Hơn nữa tôi cho rằng trẻ tuổi không liên quan đến thực lực, giống như anh Lương đây cũng rất trẻ tuổi."
Lương Mạnh Duy cười: "Cô nói như thế thì tôi không thể phản bác được rồi."
Khương Tuyết Nhu đưa danh thiếp ra.
Lương Mạnh Duy nhận lấy nhìn một chút: "Khương Tuyết Nhu, có chút quen tai."
Khương Tuyết Nhu hơi hoảng. Sợ anh ta nghe qua danh tiếng không được tốt của mình, liền vội vàng nói: "Có thể là có rất nhiều người có cái tên này. Nếu như không ngại thì mời Tổng Giám đốc Lương có thể cùng tôi vừa đi tham quan vừa giải thích yêu cầu mong muốn của anh được không?"
Tiếp theo, Lương Mạnh Duy dẫn cô đi một vòng căn biệt thự lớn này.
Hơn nữa còn nói cho cô, anh ta cần phòng thể dục, phòng chiếu phim, phòng bóng rổ và hồ bơi bên trong.