Lâm Minh Kiều lẩm bẩm nói: “Cậu không lừa gạt tớ chứ, anh ta thật không có...!" “Không có, tớ lừa gạt cậu thì tớ là con heo nhỏ” Khương Tuyết Nhu đưa tay thề.
Ảnh mắt Lâm Minh Kiều đờ ra một hồi, thật giống như nhớ lại chút gì đó, nước mắt bỗng nhiên tràn ra: “Tuyết Nhu, tớ thật sợ hãi, tớ thật sắp bị hù chết, người điên Nhạc Trạch Đàm kia dẫn người xông vào, tớ phản kháng, bọn họ liền đánh tớ, còn nói muốn từng bước từng bước hại tớ, bọn họ lại bỏ thuốc tớ, thật may Lương Duy Phong tới...!"
“Tên súc sinh kia, lại...".
Khương Tuyết Nhu nghe vậy trong lòng lửa giận kịch liệt bốc cháy.
Cô không nghĩ tới đám người Nhạc Trạch Đàm kia lại ác độc đến như vậy.
Nếu như không phải là có thông báo cho Lương Duy Phong, Lâm Minh Kiều nói không chừng đã chết.
Quá đáng hận.
“Không sao, tất cả đều qua rồi” Cô cố nén tức giận an ủi.
Lâm Minh Kiều chôn mình ở trong ngực cô khóc, cô trúng thuốc, không bao lâu lại mơ màng thân thể nặng trĩu, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh.
Cô mới vừa đắp chăn cho Lâm Minh Kiều.
| Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên đi vào phòng bệnh liên quỳ rạp xuống trước mặt cô dùng sức dập đầu: “Tuyết Nhu, cô Lâm, thật xin lỗi, tôi thay thế anh tôi nói xin lỗi với các người"
Trán cô ta dùng sức đập ầm ầm xuống nền đất, cô ta dập đầu chỉ chốc lát sau trán liền đỏ bừng.
“Hạ Thu, đứng lên” Hoắc Anh Tuấn sau đó đi vào, thấy một màn này, lập tức đi kéo Nhạc Hạ Thu lên.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu sống chết không chịu đứng lên, khóc nói: “Anh