Hoắc Anh Tuấn nhìn lướt qua nước mắt rơi đầy mặt Khương Tuyết Nhu, vừa liếc nhìn Lương Duy Phong bảo vệ cô ấy, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cảm giác tức giận: "Tôi không ly dị là chuyện của tôi, do ban đầu cô ấy mặt dày vô sỉ quyến rũ tôi, bây giờ hết thảy những thứ này chính là cô ấy tự làm tự chịu."
"Ai quyến rũ anh, rõ ràng là không chừa thủ đoạn nào đem cô ấy từ bên người tôi cướp đi, cô ấy là vị hôn thê của tôi” Lương Duy Phong tức giận lửa giận bốc ba mét.
“Vị hôn thê thì như thế nào?"
Hoắc Anh Tuấn cười, đáy mắt toát ra giá rét ngay cả chính anh cũng không phát hiện: “Còn không phải là cam tâm tình nguyện ngủ ở dưới người tôi sao, đến bây giờ cũng còn không sợ chết dây dưa với tôi"
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa: “Ai dây dưa với anh, chỉ cần anh đồng ý bây giờ ly dị với tôi, tôi lập tức đi"
“Làm sao, là cảm thấy quyến rũ tôi vô vọng, quyết định lựa chọn cái họ Lương này ra tay hành hiệp trượng nghĩa?"
Hoắc Anh Tuấn tàn nhẫn nắm được cằm cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép đứa con trong bụng có người khác làm bố, cô coi như muốn ly dị, cũng phải sinh đứa trẻ này ra, vừa vặn đến lúc đó nhường ngôi cho Nhạc Hạ Thu".
Lời của anh, giống như một cây đao, từng đạo từng đao đâm ở trong ngực Khương Tuyết Nhu.
Đau đến nỗi ngay cả hô hấp cũng lại đau.
“Nếu như anh thích Nhạc Hạ Thu như vậy, tại sao không để cho cô ta sinh con cho anh, đi sinh một đứa trẻ thuộc về chính các người, chứ đừng ở đây tới cướp con tôi."
Cô lệ rơi đầy mặt cầu khẩn: “Hoắc Anh Tuấn, tôi van cầu anh bỏ qua cho tôi cùng đứa trẻ có được không?"
Hoắc Anh Tuấn con