Anh run rẩy vén lên một tấm vải trắng trong đó, Khương Tuyết Nhu yên lặng nằm ở nơi đó, nếu như không phải là trên cổ nàng có lưu lại vết bầm thâm sâu lại xanh, cô thật giống như đang ngủ vậy.
Anh run rẩy lấy tay dò xét dò hơi thở của cô.
Một mảnh lạnh như băng.
Cô thật đã chết rồi?
Anh chợt dùng sức vỗ vào đầu mình.
Anh bây giờ là đang nằm mơ, tất cả đều là giả.
Lần trước lúc thấy cô, cô còn có thể mắng chửi người, cắn người.
Làm sao chớp mắt một cái liền chết chứ.
“Hoắc Anh Tuấn, anh cút ngay cho tôi.”
Sau lưng một bàn tay dùng lực chợt đem anh đẩy ra.
Lâm Minh Kiều vọt tới mép bên giường, sau khi thấy thân thể Khương Tuyết Nhu, cô vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Khốn kiếp, đều là tại anh, là anh một tay bức chết Tuyết Nhu, anh là hung thủ giết người.”
“Tôi không có bức chết cô ấy, cô ấy… Cô ấy là có bệnh.
Một đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Anh Tuấn căn bản không nhìn Lâm Minh Kiều, chẳng qua là nhìn Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích.
Anh cho tới bây giờ cũng không dám tiếp nhận sự thật này.
Anh không hiểu, anh rõ ràng một chút cũng không yêu người phụ nữ Khương Tuyết Nhu này.
Tại sao anh lại có một loại cảm giác linh hồn như bị rút cạn đi vậy, tựa như mình đã mất đi một người rất quan trọng, cực kì quan trọng trong cuộc đời mình vậy.
Thậm chí ngay cả nước mắt trong hốc mắt cũng mơ hồ không cách nào khống chế.
“Anh mới có bệnh, cả nhà anh mới có bệnh.”
Lâm Minh Kiều kêu khóc lên án mạnh mẽ: “Tuyết Nhu rất khỏe mạnh, là anh một mực anh ép cậu ấy.
Là anh nhất cậu ấy.
Là anh tự tay đẩy chết đứa bé trong bụng của cậu ấy, còn đem cậu ấy nhốt vào trong phòng bệnh tâm thần, để cho cậu ấy mất đi tự do, một người sống sờ sờ đều bị các người hành hạ điên rồi.
Anh không thương cậu ấy cũng không có quan trọng, cùng cậu ấy ly dị không được hay sao, tại sao phải buộc cậu ấy sinh con cho anh và Nhạc Hạ Thu, tại sao không buông tha cho cậu ấy”
“Được rồi, cậu ấy bây giờ rốt cuộc đã chết, cậu ấy đã được giải thoát, cậu ấy không cần lại bị các người trói buộc, tôi phải dẫn cậu ấy đi, tôi sẽ không để cho thi thể của cậu ấy cũng bị đôi cẩu nam nữ các người trói buộc”
Lâm Minh Kiều hít sâu một hơi, kêu người tới trợ giúp đưa Khương Tuyết Nhu đi.
“Cô làm gì?” Hoắc Anh Tuấn theo bản năng bắt lấy cánh tay cô: “Cô ấy là vợ tôi, an táng như nào cũng là