Mấy người góp vốn ở tập đoàn Diệp thị vừa nghe liền luống cuống, chủ tịch Lục đứng ra lúng túng nói: “Chủ tịch Diệp à, chuyện riêng nhà họ Diệp các người, những thứ kia để riêng rồi giải quyết là được rồi, không cần phải ở trong buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập mà nói.”
“Chính là như vậy, Minh Ngọc những năm nay quả thật vì công ty lập được không ít công lao.” Có cổ đông lập tức phụ họa.
Huyết dịch cả người Diệp Gia Thanh cũng lạnh thấu.
Những người này đều là lúc đầu cùng ông chiến đấu vì Diệp thị, nhưng từng người một đều vì lợi ích mà đứng ra giúp đám người Diệp Diêu Đông.
“Bố, bố đừng bị chọc tức.
Khương Tuyết Nhu cười vỗ vỗ bả vai ông, quay đầu đối với người góp vốn tập đoàn Diệp thị nói: “Theo như lời các vị chú bác nói vậy, là hy vọng Diệp Diêu Đông tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty, Diệp Minh Ngọc nhậm chức CEO?”
Chúng người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị phân vân yên lặng không nói, những năm nay một số lớn người cũng thu được từ Diệp Diêu Đông không ít, cũng coi như là cột vào cùng trên một cái thuyền.
“Vậy cũng được.
Bố, bọn họ không đi, chúng ta đi.”
Khương Tuyết Nhu nằm lấy cánh tay của Diệp Gia Thanh.
“Tuyết Nhu…” Diệp Gia Thanh có chút nóng nảy, Diệp thị tài sản duy nhất mà ông có thể để lại cho Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu tiến tới bên tại Diệp Gia Thanh: “Bố, bố quên tối nay Diệp thị cũng đã mời đến phần lớn ký giả ở nước Nguyệt Hàn rồi hay sao, bây giờ ký giả cũng đang truyền hình trực tiếp rồi.”
Diệp Gia Thanh thông suốt vừa tỉnh, ông đều quên hết, nói cách khác tối nay tai tiếng đã truyền khắp trên toàn bộ mạng.
Bất kỳ một người lãnh đạo công ty nào cũng để ý đến hình tượng và vinh dự của công ty.
Đám người góp vốn này cố ý giữ lại đám người Diệp Diêu Đông, đến lúc đó sớm muộn cũng sẽ bị quần chúng mắng chết đi.
“Rất nhanh, bọn họ sẽ đến xin bố trở về.” Khương Tuyết
Nhu ý vị sâu xa nhắc nhở ông.
Diệp Gia Thanh gật đầu