Xe rời đi, Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Khương Tuyết Nhu thò đầu ra ngoài cửa kính xe ô tô: "Tổng giám đốc Hoắc, nhường một chút được không?"
Hoặc Anh Tuấn nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Trước mặt anh, người phụ nữ xinh đẹp đeo kính trên sống mũi thanh tú, đôi môi xinh đẹp đang mở ra.
Người phụ nữ ấy giống như đã hoàn toàn lột xác.
Để cho anh vừa thấy xa lạ, vừa có chút không rời ánh mắt sang chỗ khác được.
Anh cũng không biết mình tại sao có thể như vậy, rõ ràng anh không phải một gã đàn ông bị cám dỗ bởi dung mạo phụ nữ.
Sau mấy giây, anh bước đi.
Chiếc xe thể thao màu trắng từ trước mặt anh lái vút đi.
Ngôn Minh Hạo tới gần Hoắc Anh Tuấn nói: "Cậu chủ, về thôi ạ!"
"Mau đi thăm dò, điều tra cho tôi cô ấy giả chết rời đi thế nào, ai là người giúp cô ấy" Hoắc Anh Tuấn đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt bằng giá nhìn anh ta chằm chằm.
Ngôn Minh Hạo giật mình, vội vàng cúi thấp đầu đáp lời.
Sau khi lên xe, Hoắc Anh Tuấn đã tìm thấy facebook của Khương Tuyết Nhu.
Người phụ nữ này...!ngược lại sẽ chủ động ra tay trước để chiếm được lợi ích.
Khóe môi anh giật giật, đến lúc hiểu ra thì đã bế tắc.
Đáng chết!Anh bị cô đùa giỡn ba năm, rõ ràng anh tức muốn chết mà vẫn còn cười:
"Ngôn Minh Hạo, cậu nói xem, ba năm trước Khương Tuyết Nhu thật sự không bị bệnh sao?"
"Cái này...!Tôi không biết.
Ngôn Minh Hạo ngượng ngùng trả lời: "Chẳng qua, cô Nhạc là người có chuyên môn, cô ấy nói có bệnh, cô ấy...!sẽ không lừa chúng ta chứ?"
Anh ta dừng lại ở phía sau, trông rất căng thẳng.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong giật mình.
Đúng vậy, ba năm trước, Nhạc Hạ Thu nói cô mắc chứng uất ức, anh cũng tin.
Nhưng, nếu như Nhạc Hạ Thu lừa gạt thì sao?
Anh xoa nhẹ lông mày.
Không, Nhạc Hạ Thu sẽ không.
Đang suy nghĩ,