Đây là anh đã bao nhiêu năm không ăn cơm chứ? Ăn cơm mà dùng bát đựng rau sao?
Cô lúc này mới biết Khương Hiểu Khuê rốt cuộc là ăn uống giống ai rồi.
“Cô có phải giấu cơm đi đâu rồi không?”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhận ra từ khi về nước hiếm khi có ngày cô có thể nấu ăn.
“Cô nấu ít quá.’ Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói với cô một câu, sau đó ngồi xuống ăn một con tôm, vừa thơm vừa ngọt, anh mới nhớ ra là rất lâu rồi anh không có thấy ngon miệng như vậy.
Anh bình thường khẩu vị không tốt lắm, rất bắt bẻ, thậm chí đầu bếp nổi danh cũng không phục vụ nổi anh, nhưng đồ ăn Khương Tuyết Nhu làm hôm nay ngon vượt sức tưởng tượng của anh.
Khoai tây sợi mềm, ăn cũng rất ngon miệng ăn cơm.
Cơm thì gì, cái nồi này là của hãng Còn cơm với thịt ba rọi vừa mềm, không biết cô nấu bằng nào mà ngon thế.
Chỉ trong chốc lát, anh đã ăn hết cả bát cơm.
Ăn chưa no, ngay cả thức ăn cũng chén sạch.
Khương Tuyết Nhu rất tức giận: “Anh có thể để lại một chút hay không hả? Tôi còn chưa ăn đ “Tôi đã nói rồi, nấu nhiều lên một chút, ai bảo cô không nghe tôi?’ Hoắc Anh Tuấn gắp miệng khoai tây cuối cùng cho lên miệng, rồi đưa tay lấy giấy ăn ưu nhã lau miệng, cong môi nói: “Ăn chưa no.”
Huyệt Thái dương của Khương Tuyết Nhu giật một cái, thật là muốn hất cả cái bàn ăn đi.
Hoäc Anh Tuấn trầm ngâm nhìn cô: “Vì bữa cơm này của cô, ngày mai tôi sẽ mang tập đoàn Hồng Nhân trả lại cho cô, nhưng mà em phải hiểu rõ, tôi không phải là sợ bị cô uy hiếp.”
“A” Khương Tuyết Nhu cười cười, tin răng anh không nói dối Cô cười giễu cợt khiến Hoäc Anh