Nhạc Hạ Thu đây là đang lừa dối anh, nói rằng Khương Tuyết Nhu bị trần cảm, khiến cho anh đưa cô vào viện tâm thần chữa trị Nếu như ba năm trước Khương Tuyết Nhu không giả chết, anh thật có thể đã khiến cô phát điên trong viện tâm thần rồi cũng nên.
Suy nghĩ một chút, anh đột nhiên có chút phát rét.
“Sao anh đột nhiên nhìn em như vậy?” Nhạc Hạ Thu bị anh nhìn đến mức thấy bất an.
“… Hạ Thu, ba năm trước Khương Tuyết Nhu không có bị chứng uất ức sao” Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chẳm cô ta.
Nhạc Hạ Thu trong lòng hoảng hốt, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường mà nói: “Anh không tin em sao?”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Cũng không phải, anh chẳng qua là… cảm thấy Khương Tuyết Nhu bây giờ rất bình thường, không giống từng có bệnh, thật ra thì ngày đó sau khi mang cô ấy vào viện tâm thần thì anh cũng không có tới xem qua.”
Nhạc Hạ Thu miễn cưỡng mỉm cười: “Đúng vậy, thật ra thì ba năm trước cô ấy năm viện đó, em cũng muốn kiểm tra kỹ một chút bệnh tình của cô ấy nhưng cô ấy lại dùng nước nóng hắt em ta, em cũng không dám đến gần cô ấy, anhh nói cô ấy thật có bệnh thì một trăm phần trăm em không dám khẳng định, nhưng triệu chứng của cô ấy tất phù hợp với chứng uất ức, em cũng đã để bên khoa thần kinh kiểm tra, họ nói chính xác thì mới đi chữa, em cũng không phải là người định đoạt.
Hoäc Anh Tuấn lập tức trầm mặc.
Nhạc Hạ Thu nhìn mặt Hoắc Anh Tuấn một lúc, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuân đột nhiên hỏi tới như vậy, cô ta cũng thấy cảnh giác: “Hơn nữa vấn đề bệnh tật như vậy không có bất kỳ người nào muốn thừa nhận cả, anh trước kia cũng không phải là… “
Nhạc Hạ Thu bất giác sờ lên đầu tóc mình, miễn cười nói: “Ổn