"Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm gì, đã trễ thế này, anh còn không trở về hầu hạ Nhạc Hạ Thu sao."
"Cô cho là tôi không muốn sao? Còn không phải do buổi sáng cô gọi điện đến à? Khương Tuyết Nhu, cô giỏi tính toán quá đấy.
Đều do cô, trước mắt mọi người bêu xấu Ninh Nhạc Hạ, để cho cô ấy phải khóc, chịu uất ức"
Hoắc Anh Tuấn từ sau khi nghe điện thoại xong vẫn còn rất tức giận, nhất là sau đó có cổ đông nói với anh Nhạc Hạ Thu ở trong cuộc họp chịu ấm ức, còn bị Khương Tuyết Nhu đuổi ra ngoài mà khóc, anh thật muốn bóp chết cô ngay.
"Đau lòng rồi sao." Khương Tuyết Nhu ôm ngực: "Cũng không phải là tôi để cho anh nói những lời đó."
"Cô...!Cô có phải đang nghĩ có giấy chứng nhận kết hôn trong tay tôi sẽ không xử lý nồi cô?” Hoắc Anh Tuấn đôi mắt âm u híp một cái: "Nếu như chọc đến người của tôi, cô sẽ chết đến mảnh vụn cũng không còn."
"Anh nói Tiêu Nhi sao?" Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói.
Hoắc Anh Tuấn biểu tình hơi đổi một cái, một lát sau lạnh nhạt nói: "Đó là cô ta đáng đời, ai bảo cô ta nhảy xuống biển muốn chạy trốn ở tù, làm mồi cho cả là tất nhiên."
| Khương Tuyết Nhu trầm mặc xoay người, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng đáy mắt cô thoáng qua một tia sát khí lạnh thấu xương.
Cô cũng biết, người này sẽ không chút nào áy náy, quả nhiên là như vậy.
Hoắc Anh Tuấn ơi Hoắc Anh Tuấn, anh bây giờ lạnh lùng bao nhiêu, tương lai tôi sẽ cho anh không bằng chết.
"Này, cô nghe tôi nói gì không?" Thấy cô đột nhiên không lên tiếng, Hoắc Anh Tuấn nhíu mày nhìn qua cô: "Ngày mai đi theo tôi làm thủ tục ly hôn."
"Không đi."
Hoắc Anh Tuấn cả giận, một cước đá tung thùng rác trước mặt: "Khương Tuyết Nhu, đừng có ép tôi." "OK, anh tới đi." Khương Tuyết Nhu mỉa mai.
Hoắc Anh Tuấn cả gương mặt tuấn tú đều tối thui lại.
Một ngày mệt nhọc, Khương Tuyết Nhu quả thực muốn tắm, sau đó gọi điện cho hai bé con bên nước Miên một chút, nhưng Hoắc Anh Tuấn một mực ở đây không đi, cô rất nhức đầu: "Anh có thể đi được chưa, tôi muốn tắm."
"Cô đồng ý làm thủ tục ly dị, tôi liền đi."
Hoắc Anh Tuấn ngồi vào trên ghế salon, gác chân lên, khuôn mặt cao quý hiếm có trên đời toát ra khí chất của một tên lưu manh.
"Cô không phải chỉ muốn xin tiền sao? Tôi sẽ cho cô ba nghìn tỷ, đủ cho em cả đời áo cơm không lo hết tình hết nghĩa.
Dù sao em cũng chỉ đáng giá như vậy."
"Vậy anh cứ ngồi ở đây chở đi." Khương Tuyết Nhu trực tiếp đi trong phòng ngủ đi.
Hoắc Anh Tuấn cả khuôn mặt tối sầm lại, anh đứng dậy nhấc chân đuổi theo vào, đúng lúc thấy Khương Tuyết Nhu từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ nội y màu đen sexy.
Hoắc Anh Tuấn đáy mắt tức khắc căng thẳng: "Khương Tuyết Nhu, cô lấy thứ này ra là muốn làm gì, quyến rũ tôi?" Khương Tuyết Nhu cầm đồ tới trước mặt anh lắc lắc, "Đại ca, có muốn hay không kiểm tra một chút?"
"Cô bình thường vẫn mặc như vậy?" Hoắc Anh Tuấn không hiểu sao lại tức giận:
"Cô muốn mặc cho ai nhìn?"
"Tôi thích mặc cho ai nhìn thì liền cho người đó nhìn thôi, liên quan gì đến anh.
Là phụ nữ thì luôn cần chuẩn bị." Khương Tuyết Nhu lại lấy ra một đồ lót màu đen như vậy, cũng có một phần dưới là ren mỏng.
Hoắc Anh Tuấn bất giác giật lấy xé rồi ném đi.
Muốn cho anh cắm sừng, đừng hòng.
Khương Tuyết Nhu trợn mắt, há hốc mồm: “Hoắc Anh Tuấn, anh có bị bệnh không?"
"Không ly dị thì